BẾN HẸN - Trang 88

- Tôi sẽ khám phá ra điều đó, - Shannon đồng ý đáp.

Họ đi qua nhiều thôn xóm nhỏ. Họ bớt nói chuyện để Shannon có thì giờ

chụp ảnh cảnh vật thay đổi diễn ra xung quanh họ. Núi đồi, thung lũng,
cảnh hoang vu, nông trại, lều cây, nhà cửa hiện đại, sông hồ, thác nước chảy
xuống từ mặt núi đá thành từng dòng trắng xoá, đầm lầy với chim chóc lội
bì bõm kiếm mồi... qua mỗi đoạn đường cong, là cô thấy hiện ra cảnh vật
mới đáng xem, khi thì dưới một góc độ rõ ràng, khi thì thoáng qua rất hấp
dẫn.

Đến vùng ven ở Palmer, Cody cho xe chạy chậm lại, rồi rẽ ra khỏi xa lộ,

nơi có tấm biển chỉ đường vào chợ nhà nông. Hai chiếc xe hơi đậu trước
một nhà kho có tấm biển ghi chữ MỞ CỬA. Anh dừng xe bên cạnh hai
chiếc xe kia rồi tắt máy.

- Ta vào, - Anh cười - Chúng ta sẽ tiếp tục tìm hiểu trong chợ.

Shannon hy vọng cô sẽ học hỏi thêm rất nhiều về sản phẩm ở Alaska.

Nhớ lại thời học ở trường tiểu học, cô mỉm cười một mình không để cho
anh trông thấy. Khi cô bước ra khỏi xe, nơi Cody đợi cô, cô nhớ màu sắc
của những củ khoai tây nhỏ trên bản đồ của Bang Idaho được sao chép lại,
và những sợi râu bắp nhỏ ở Bang Iowa. Hai người cùng đi đến cửa chợ, bàn
tay anh để nhẹ lên eo lưng cô.

Khi mới bước vào trong chợ, mặt cô lộ vẻ kinh ngạc vô cùng. Cô nhìn

những bàn dài sắp đầy rau quả đã được chọn lựa. Rau quả ở đây thật khổng
lồ, đến nỗi cô không tin chúng là thật. Cô đi đến chỗ để một bắp cải cân
nặng ít ra cũng đến 50 pao, cô sờ vào ngọn lá.

- Bắp cải thật, - cô nói lớn và mở to mắt ngạc nhiên nhìn Cody. - Thật là

quái dị. Có phải nó đột biến không? Làm sao nó to như vậy được?

- Nó không to đâu, - anh đáp, vừa đưa mắt nhìn bắp cải. - Thực vậy, nó

còn thuộc loại nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.