BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 104

đêm qua. Mặt họ sưng lên như những cái mông khỉ bị đánh vậy. Tôi, trái
lại, trông siêu ngây thơ.

“Ở đâu cũng thấy cậu nhỉ?” Sue ở đâu ra đột ngột buông một câu, khiến

tôi phụt cả cà phê vào trứng và nhúng cả tay áo vào nước sốt cà chua.

“Cậu ăn món rán vào buổi sáng à? Chẳng giống cậu chút nào.” Sam nhận

xét. Cậu ta nói đúng - tôi mới ăn sáng bằng món rán ba lần trong đời. Lúc
nào tôi cũng lo lắng về chất béo bão hòa. Ừ, chắc là mọi thứ đang dần thay
đổi. Có thể tôi quá khắt khe với bản thân và có lẽ cần phải thay đổi một số
thứ.

“Tớ thích trứng rán,” tôi tự vệ. Trong lúc quẫn trí, tôi thêm vào “trứng

không được thụ tinh ấy.”

Sam tròn mắt. “Cậu bị dư chấn sau khi say à? Lẽ ra tớ không bao giờ để

cậu ra ngoài một mình đêm hôm qua. Hội thảo mới bắt đầu thôi. Cậu sẽ
chán đến chết với mớ diễn thuyết kia, nhất là trong tình trạng lờ đờ thế này.
Ngay cả lúc khỏe cũng đã đủ chết rồi.” Sam nói đúng.

Tôi đã tham dự vô số những buổi hội thảo, các cuộc gặp gỡ doanh

nghiệp kéo dài nhiều tiếng đồng hồ trong rượu cồn quá độ. Lúc nào cũng
vậy, cứ đến ngày thứ hai là răng tôi bắt đầu mọc rêu, hơi thở thì như mùi
két bia để lâu ngày, mí mắt nặng chịch và tay chân lạnh toát. Chẳng trách
mà Sam nói lần này lại là một buổi chịu đựng nữa trong cảnh nghe thuyết
trình và chuếnh choáng hơi men. Tôi không biết liệu có ai cam đảm dự
những buổi hội thảo như thế này mà không có sự hỗ trợ của rượu bia. Lần
này tôi uống gấp bốn, năm, sáu lần tửu lượng của mình. Nhưng không hiểu
sao tôi cảm giác tràn trề sức sống, phơi phới lạ kỳ và bụng thì rỗng tuếch.
Tôi thấy vui tươi, linh hoạt và thông thái. Vô cùng thông thái. Cả những
điều tốt đẹp và kinh dị. Tôi thấy mình gợi tình. Khát tình. Mọi thớ thịt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.