BÊN KIA ĐỒI CỎ CÒN XANH - Trang 98

muốn có anh. Tôi vẫn nghe thấy bản thân nhắc nhở rằng phải nói không.
Dường như đây là âm tiết đơn điệu duy nhất mà cổ họng tôi cố nói, nhưng
cơ thể tôi lại nói . Lưng tôi cong lên, đùi run rẩy và đầu óc thì quay
cuồng, CỨ THẾ.

CỨ THẾ NHÉ. Anh mơn trớn bờ vai và cổ tôi, rồi đến hông, bụng, và

sau đó là hai bên đùi. Anh ta đang bận rộn với hai bầu ngực tôi, còn tôi
nóng lòng chỉ muốn ấn tay anh xuống dưới chỗ cạp quần. Lúc này quần tôi
đã ướt đẫm. Anh ta vẫn chậm rãi, chậm rãi trên ngực tôi, xoay tròn hai núm
vú đã cương cứng của tôi. LUKE.

“Dừng lại.” Tôi đẩy anh ta ra, đứng lên và chạy ra một góc khác. Việc đó

chẳng làm anh ta thối chí. John im lặng nhìn tôi trong khi tôi châm thuốc lá.

Chuyện này rõ ràng chẳng làm tôi thoải mái chút nào. Tôi dập điếu

thuốc.

“Tôi chẳng có mặt mũi nào nữa.”

“Vì ngoại tình à?” anh ta hỏi, hiểu lầm ý của tôi.

“Không, chuyện hút thuốc. Lúc hút thuốc trông tôi không ra sao cả.

Thậm chí rất khó coi. Trông tôi tức cười lắm.” Sự thật kỳ quái này có lẽ đã
cứu tôi khỏi cảnh chết tức tưởi. Mặc dù tôi đã được chuẩn bị để kìm hãm sự
phát triển của xương sống bằng cách mặc Wonderbra, và tăng nguy cơ giãn
mạch, hậu quả của việc ních trong những đôi giày 12 inch, thì ít nhất những
mối hiểm họa sức khỏe đó cũng chỉ góp thêm vào hậu quả chung.

“Em tuyệt lắm, tôi muốn có em.” John nói. Tôi nhìn John. Anh ta đang

nhìn tôi không chớp mắt, như thể anh ta đã lạc trên sa mạc mười lăm ngày
và tôi là người phụ nữ đầu tiên anh ta nhìn thấy vậy. Cảm xúc trào lên trong
chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.