BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 128

“Em thấy anh già chưa?”. “Đâu có”. Tôi cố cười cho không khí khác đi.

Anh nhìn tôi: “Em có biết, nhờ em mà mắt anh bớt sâu không?”. Câu nói
cắt ngang tiếng cười của tôi. Cả hai lại rơi vào khoảng trống mênh mông.
Tôi cúi xuống chén cơm. Anh lỡ lời hay sao mà bâng quơ nhìn ra cửa sổ.
Cửa sổ khóc, từng sợi mưa.

4. “Sáng nay ba đi làm mang theo xách áo quần. Ba khóc, bảo con ở nhà

nghe lời cô, vài bữa ba về. Hồi tối ba cũng khóc”. Con bé lớn chùi nước
mắt rồi đưa tôi mảnh giấy. Có điều gì như cơn bão qua tôi. Tôi biết mình
không chịu nổi những xót xa.

“Em!
Anh có lỗi vì đi mà không nói trước. Thời gian ngắn thôi. Anh vào Sài

Gòn để gặp mẹ hai đứa. Ngược xuôi mãi rồi mới biết cái mình cần. Cuộc
sống nhọc nhằn quá, không thể u buồn hay hận thù mãi được. Không hình
dung được những ngày tới không có em, anh sẽ thế nào. Nhưng yêu em là
có tội... Hy vọng vài ngày nữa, anh lại đưa mẹ hai đứa trẻ về. Em chăm sóc
hai đứa cho anh. Tiền ăn và tiền lương trong tủ”.

Tôi buông mình xuống ghế. Ngoài hiên nắng đã lên. Có gì vui mà nhảy

nhót trên từng phiến lá? Sao tĩnh lặng đến ghê người? Con chim gì sao sáng
này không hót? Tôi không khóc nhưng nước mắt tôi chảy dài. Phải vui
mừng cho anh ấy chứ. Tôi ngồi bất động, thấy đất dưới chân mình nứt ra,
tôi rơi xuống cái vùng tối đen tối thẫm. Đất lấp lại. Đất nén chặt quá. Tôi
nghẹt thở. Tôi cảm giác mình sắp chết. Đâu đây văng vẳng tiếng chuông lễ
nhà thờ. Đúng rồi, sáng nay chủ nhật. Tôi cố vùng vẫy và hét lên:
“Không!”.

Tiếng mình lạc đi, lẫn trong tiếng chuông ngân nga đồng vọng.
Tôi thấy nước mắt mình chảy thành dòng sông. Tôi cố chèo chống chiếc

thuyền chở hai đứa bé ngược dòng sông đó. Sông vẫn chảy...

Sông đỏ màu phù sa cuồn cuộn. Xa xa, ở một bến nước, hình như bóng

mẹ lặng lờ...

Tăng Văn Chung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.