BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 127

khép nép nhìn anh. Gương mặt cương nghị. Mái tóc chớm tai phủ màu nắng
gió. Duy đôi mắt là không phải của anh. Nó u buồn, sâu thẳm của đôi mắt
ấy là sự mất mát, đớn đau.

3. Tôi mệt mỏi ngồi tiếp anh – người có bàn tay ấm nóng. Một ngày vừa

làm gia sư kiêm bảo mẫu, vừa làm sinh viên khiến tôi rã rượi. Anh đang
nhảy múa bằng lời trước mặt. Cố kìm cái ngáp bất lịch sự. Bất ngờ anh nắm
lấy tay tôi. Bàn tay lạnh ngắt - giống như sự dối trá. Tôi rụt tay lại: “Anh
đừng đến đây nữa”. “Em yêu anh ta rồi, phải không?”. “Ai?”. “Anh chàng
đã có hai con”. Tự dưng tôi thấy đời vô nghĩa. “Anh đừng đến đây nữa”.
Đóng “sầm” cửa lại, tôi vùi mặt vào gối. Chẳng trách tụi trong phòng mấy
hôm nay xì xầm giống như anh nói. Một lần nữa khẳng định cái “hâm” của
tôi. Tôi cười khinh bỉ, nhận ra cái nhìn hẹp hòi của thế gian. Nhưng sau đó
lại giật mình, thấy đôi mắt anh cứ ám ảnh mình trong giấc ngủ. Anh bốc vác
ở cảng cả ngày, tối mịt mới về. Có khi tôi giặt quần áo cho anh nữa. Tôi làm
mà không hiểu nổi mình. Khi chiều tắt, anh tất tả đạp xe về để tôi về ký túc
xá. Những lúc như thế, mấy đứa con anh đã ngồi vào bàn học, tôi cũng ngồi
đọc cuốn sách gì đấy. Anh đứng lặng không nói gì. Cơm canh đã chờ sẵn
trên bàn. Anh vẫn nhìn tôi với đôi mắt tôi luôn nhớ và không bao giờ hiểu
nổi. Tôi chỉ biết lí nhí: “Em về”. Tôi nhất định không ăn bữa tối nhà anh.
Anh theo tôi ra cổng, tôi im lặng đạp xe. Dù không ngoảnh lại cũng biết anh
đứng nhìn theo xa lắc...

Có một dịp nào đó, tôi ở lại ăn cơm cùng anh. “Em có người yêu chưa?”.

Lúc còn hai người ngồi ăn, anh hỏi. “Dạ... chưa”. “Có bao giờ em nghĩ đến
không?”. “Dạ... không”. Anh và tôi rơi vào khoảng trống. Ngoài trời rì rào
một cơn mưa, căn phòng chật chội như dịu lại. “Anh mang ơn em nhiều
lắm”. “Anh đừng nói thế”. Tôi cố không nghĩ đến bản hợp đồng mưu sinh
giữa tôi và anh. “Hay là em đừng đến đây làm nữa”. Hình như tôi hỏi anh vì
sao, nghe như giọng của ai vọng lại. “Em khổ quá. Em có thấy vô lý
không?”. Im lặng. “Em đã nói với anh rồi... Nhưng mà tháng sau anh đừng
trả thêm tiền cho em...”. Anh cắt ngang: “Bỏ đi. Những ngày qua đối với
anh, tiền nào mua được”. Im lặng. Cả hai đều như muốn nói: Chúng mình
vứt nỗi buồn ra ngoài mưa đi nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.