BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 143

biển tôi vẫn thấy nhớ thương đến lạ. Chị Nhạn tắm cho tôi bằng nùi rơm,
chị vừa chà lưng cho tôi vừa cười, chị cười trước làn da đen như củ súng
của tôi bằng nụ cười rất đẹp. Cười yêu, hệt như mẹ yêu con vậy.

Hồi ấy cả làng tôi biết chị thương anh Hưởng. Nhà anh nghèo lắm,

nghèo rớt mồng tơi, nghèo đến nỗi không có lấy bữa cơm nào nguyên vẹn
huống hồ nói đến đủ no. Mẹ anh ốm đủ một năm 365 ngày ho quằn quại.
Mỗi lần sang thăm bà, chị Nhạn cũng đều lén lau nước mắt. Chị muốn về
làm dâu nhà anh, muốn làm lụng sắm cho được bộ bát tươm tất và thuốc
thang cho mẹ anh. Nhưng anh Hưởng không nói, chị cũng đành im lặng.
Ðêm đêm hai người đi gánh nước ở giếng làng, gặp nhau đấy mà cũng chỉ ề
à xã giao rồi ai đi đường nấy. Gánh nước trĩu nặng lại càng nặng thêm. Anh
Hưởng về đêm không ngủ được chỉ biết đứng ở đầu hồi đi ra đi vào rồi thẽ
thọt gọi tôi sang ngủ cùng. Tôi không thích, ngủ với anh chán lắm, dẫu anh
có thức cả đêm quạt muỗi cho tôi, tôi vẫn không ngủ được bởi tiếng thở dài
của anh và tiếng ho của bà cụ trong đêm nghe lục khục buồn buồn.

Làng tôi nào có ai, thanh niên đi bộ đội cả. Chị Nhạn cũng mấy lần xắm

nắm ra đi nhưng chưa được chấp nhận. Cha mẹ chị chết bom rồi, nhà chỉ
còn mỗi chị, mẹ tôi không muốn để chị đi. Mẹ muốn chị ở làng tham gia du
kích và cùng bà con tăng gia sản xuất. Anh Hưởng cũng thế, mẹ già như
chuối chín cây không biết chừng nào khuất đất. Mẹ đẻ đã đành, bà cụ lại là
mẹ nuôi ơn sâu như biển anh bỏ đi không đành nên nán lại ít lâu dẫu trong
bụng nóng như lửa đốt, chỉ muốn đi bộ đội cho bằng anh bằng bạn.

Rồi cũng đến lúc anh Hưởng đi. Chị Nhạn đưa anh hết cả một quãng

đồng mà không nói được một lời nào, chỉ dứ dứ vào tay anh chiếc khăn tay
thêu hai chữ "HN" in hoa nở xòe như con bướm mầu đỏ đang bay rực rỡ.
Cả đời anh Hưởng chưa bao giờ được thấy chiếc khăn nào đẹp đến thế.
Nhưng cái mầu đỏ thì quen thuộc lắm, nó thắm như mầu hoa gạo đầu làng
vào những độ tháng ba vậy. Anh nhìn theo dáng chị tấp tểnh chạy trên bờ đê
mấp mô mà miệng ứ lại không nói được.

Chị Nhạn ở nhà vào du kích. Ngày ngày chị đi làm đồng, đến đêm tham

gia lớp bình dân học vụ. Chị học cùng chương trình với tôi. Chị chăm học
lắm, cứ hễ đâu có chữ là dẫu đang làm gì chị cũng dừng lại để dịch và đọc
cho bằng được. Hôm chị đem tấm khăn tay đến nhờ tôi viết hộ hai chữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.