BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 144

"HN" in hoa mà chị ngập ngừng mãi. Tôi nào biết gì đâu, chỉ cười khi chị
tâm sự rằng chị chỉ yêu anh Hưởng, điều đó đồng nghĩa với việc anh Hưởng
sẽ làm trâu cho tôi cưỡi và làm diều cho tôi chạy vào những hôm trời đầy
gió.

Làng tôi vào tháng sáu, nắng cháy đỏ đồng, đất khô nứt nẻ và bụi cát.

Mẹ tôi làm trên tỉnh tạt về thăm tôi rồi tất bật đi ngay. Tôi chỉ kịp ngậm vú
mẹ một tí tẹo cho đỡ nhớ. Mẹ vạch áo, cởi miếng băng tang ba trên ngực để
tôi đỡ sợ, rồi ôm lấy tôi. Vú mẹ deo lại như miếng cau khô dai nhách. Tôi
đã bảy tuổi mà vẫn còn thèm sữa, mặc cho chị Nhạn trêu cười tôi vẫn không
thể bỏ được dẫu mẹ cứ ba bốn hôm mới về. Có hôm đi học cùng chị Nhạn,
tôi thèm sữa quá, nhớ mẹ tưng tưng khóc. Công việc khiến mẹ không thể
ngồi thêm, mẹ trao cho chị Nhạn một số giấy tờ, một ít đường và tiền rồi
đạp xe đi ngay mặc cho tôi chạy theo, gào khóc.

Chị Nhạn đang ngồi trên cầu ao vớt bèo cám cho lợn. Chỗ ao bèo trước

đây là nhà chị, bom nổ đúng giữa nhà khi cả nhà đang ăn cơm. Bố mẹ chị
chưa kịp bưng bát. Cơm văng lên mái nhà bếp và những mảnh áo bay lả tả.
Chị đứng ở chuồng bò chết đứng trân trối cho đến khi mẹ tôi kéo đi chị mới
bàng hoàng khóc thét lên rồi ngất đi. Chị về sống với tôi, rồi quen. Chiến
tranh làm cho con người không còn nhận ra mình nữa. Chị tỉnh như không,
dẫu thỉnh thoảng tôi vẫn lén bắt gặp chị ngồi vầy giữa cầu ao mà khóc. Chị
nhìn thấy một đàn cá tràu đỏ đòng bơi giữa khóm cỏ nước mà thương, hất
hất cho chúng đôi tí cám thừa trong rổ rồi bó gối nhìn chúng ăn cho đến khi
thấy động đàn cá biến mất trong đám bèo vừa kín.

Từ hôm anh Hưởng đi. Chị Nhạn xin với mẹ anh chặt đi hàng rào dâm

bụt chia giữa hai vườn cho thoáng. Bà cụ đã đi lại được, cọm cọm ôm rơm
vàng trải lên giàn mướp đang độ nở hoa. Tôi theo sau bà như một con mèo
nhỏ. Bà là một cây đại thụ đã trải qua không biết bao nhiêu là giông bão với
hàng núi những kinh nghiệm thời chiến mà đến cả chị Nhạn nhiều khi cũng
phải bật cười. Bà che cho những nụ hoa mướp vàng để tránh máy bay địch.
Theo bà, chỗ nào có hoa trái ắt hẳn chỗ ấy có người ở. Thật ra, tôi không
tán thành cách đó lắm. Ngoài đồng lúa vẫn xanh rì thì làm sao mà bọn Mỹ
lại không biết được nhưng đi theo bà tôi có thể tìm thấy cả những cụ chuồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.