BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 146

con để rúc vào lòng chị, để chị kẹp chân những khi trời rét. Chị nhìn lên
mái tóc ướt sương của tôi lòng rối như canh hẹ.

- Cậu ướt hết rồi, để chị lấy khăn lau không bị cảm đấy.
Tôi ngồi im trên ghế, cảm nhận từng ngón tay chị đan vào trong tóc tôi.

Bàn tay hằng ngày nấu cơm giặt giũ và chăm tôi như chính con mình nứt
ruột đẻ ra làm tôi bồn chồn.

Tôi kéo tay áo chị lại trước mặt nói nhỏ:
- Chị lấy chồng đi.
- Cậu không còn cần chị nữa?
Câu nói của chị làm tôi bàng hoàng. Tôi cố thanh minh rằng đó chỉ là vì

tôi thương chị. Chị không nói không rằng bỏ lên giường nằm. Căn nhà rộng
rênh. Bóng tối thu lại đáng sợ.

Tôi không nói lại chuyện ấy thêm một lần nào nữa. Chị Nhạn cũng thôi

không giận tôi. Tôi đi học xa nhà thỉnh thoảng mới tạt về thăm chị. Chị
trông chậm đi, bàn tay khô gầy nhẳng vẫn chặt dừa cho tôi, khâu áo cho tôi
và kể chuyện cho tôi nghe những ngày tôi đi vắng. Cho đến một ngày, tôi
bắt gặp chị tiếp một người đàn ông lạ. Ðáng ra tôi phải mừng, nhưng đột
nhiên tôi khóc. Nước mắt hậm hực lăn. Tôi trốn chị ra ngủ trong đống rơm
mặc cho chị đi tìm đến phát khóc. Người đàn ông không nói gì, lẳng lặng đi
ra đi vào trông tội nghiệp. Chị xoay xoay bàn tay gầy nhẳng của mình, chân
ríu lại hết đứng lên ngồi xuống rồi òa khóc. Tôi cũng khóc theo, người đàn
ông cũng khóc. Giọng ông khùng khục, chị đỡ ông loạng choạng. Tôi
không cầm lòng chạy vào, cả ba ôm chầm nhau trước cửa.

Chị Nhạn sống với người đàn ông đó đúng ba năm. Ba năm, quá ngắn

nhưng cũng quá dài cho cuộc đời chị. Trong thời gian ấy, chị hai lần đẻ
nhưng đều không thành. Người đàn ông đó bị chất độc da cam. Những đứa
trẻ không thành người đó chỉ sống với chị được ít ngày rồi mất. Chị gắng
sống đến kiệt quệ khi người đàn ông ấy cũng bỏ chị mà đi trong một đợt sốt
cao. Tôi về chịu tang ông như chịu tang cha, tôi mặc áo xô gai đi giật lùi
thỉnh thoảng nghe tiếng chị nấc khan mà lòng như muối xát. Chị Nhạn khóc
kêu trời ơi, chị kêu con chị, chị kêu mẹ tôi, kêu anh Hưởng, rồi chị kêu tên
tôi. Chị không còn nhận ra mình nữa. Chị lần lại phía mộ ném cho chồng
một nắm đất rồi đi ra tựa lưng vào tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.