BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 168

Vào ngày Xuân phân, tiết Hạ vũ, năm Hàm Thông thứ 8, Cao Biền và

Vương Dật tay xách nách hôi các đồ lễ vật, cưỡi con Toyota Camry 8.0
nhằm hướng tây nam Đại La thành mà tiến.

Sau khi nhận lễ vật và nghe Biền kể lể bệnh tình trình bầy hoàn cảnh,

đồng cô Trương Nhũ Hoa vẫn ngồi im mắt lim dim miệng chim chim nhai
trầu bỏm bẻm mà không nói năng gì. Biền và Dật lo lắm, ngồi khép nép,
bốn con ngươi đảo như rang lạc. Ba giờ bốn khắc sau chợt đồng cô Nhũ
Hoa đứng bật dậy lấy trên giá sách một cuốn y thư dày cỡ hai thốn, gáy đề:
“Đi tìm thời gian đã mất”, trước tác của Marco Polo Proust. Sau khi xem
xét một hồi, Trương đồng cô khóc rống lên mà rằng: “Khá thương thay cho
Cao tướng quân, tuổi trẻ mà tài cao bố láo vô cùng. Ta đây cũng muốn hết
lòng cứu chữa. Chỉ hiềm bệnh tình nay đã ăn vào huyệt dương đạo sắp chạy
qua mạch vật đức, không thuốc nào trị nổi”. Biền nghe vậy vội vàng rập
đầu như bổ củi: “Xin cao nhân ra tay cứu giúp. Tiền bạc vãn bối không coi
là cái đinh gỉ. Bao nhiêu cũng chấp tất”. Hoa nói: “Chỉ còn cách này có thể
trị bệnh, song không phải chuyện tiền nong, mà chỉ e tướng quân còn cố
chấp”. Biền đáp: “Giờ thì tại hạ đâu còn dám cố chấp gì”. Đồng cô Nhũ
Hoa khoan thai đứng dậy lui vào nhà trong, lát sau, mang ra một gói nhỏ
đưa cho Biền và bảo: “Đây là quả thối nghìn năm, linh vật núi Nùng. Tướng
quân mang về, nhằm giờ Ngọ, dọn mình sạch sẽ, lập đàn cầu đảo, bỏ quả
thối vào lư vàng mà đốt, sau hăm bốn tiếng tính theo giờ GMT3 sẽ có linh
ứng”. Biền rập đầu bái tạ rồi khoác vai Vương văn nhân mà về.

Hôm sau, Biền cho dựng một đàn cầu đảo cao tám trượng, tắm rửa sạch

sẽ, mồm ngậm Chewing Gum Pubsyfuckter rồi nhằm đúng giờ Ngọ xõa tóc
mà lên đàn. Biền thận trọng giở gói linh vật hôm trước Trương đồng cô
trao, bên trong có chừng mười hạt hình dáng kích thước hơi giống hạt me,
bên ngoài có bao lớp vỏ mỏng mầu nâu đậm. Biền bỏ hết chỗ quả quí nghìn
năm vào lư vàng đốt lên. Một mùi thối là lạ huyền bí lan toả trong không
gian. Biền đứng trên đàn tay bắt quyết, tay vung kiếm, mồm lại lẩm nhẩm
một tràng tiếng lóng. Chừng nửa giờ ba khắc sau, quả trong lư đã tàn, Biền
trở xuống, trong lòng thấy bồi hồi rạo rực.

Đêm hôm đó, vào khoảng canh tư, đang nửa tỉnh nửa mơ, Biền thấy lão

già bữa trước gặp trên sông hiện ra cười tự đắc bảo: “Thế nào thằng oắt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.