BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 209

cần. Linh bất cần nóng. Linh bất cần sợ. Linh bất cần cái chết. Linh bất cần
tôi. Điều đau đớn nhất là Linh bất cần tôi.

Tôi không muốn làm thiêu thân nữa. Mà sao giờ đây tôi thấy mình đang

lao tới nhà Linh. Đến nhà Linh vào một chiều. Mắt đầy nước. Tôi thấy Linh
cũng ướt sũng nước. Nước mắt và rượu. Linh và tôi cùng uống, uống, và
uống. Chúng tôi ngã ra, nhìn cái bóng đèn vàng vọt trên đầu. Nhìn đám mây
thiêu thân. Nhìn gương mặt vừa ngây dại vừa say sưa của Linh. Mùi sơn
dầu ập đến cùng mùi rượu nhầy nhụa. Một cơn buồn nôn ập tới. Và rồi tôi
đẩy Linh ra.

Mọi thứ chấm dứt nhanh như khi bắt đầu. Đầu quay cuồng bởi hàng trăm

ý nghĩ, tôi mơ màng băng qua các con đường quen thuộc. Gió lạnh làm tôi
nhận ra mình đã say. Mình đang say. Tôi lao về "nhà", về lại "nghĩa địa" của
tôi. Cuộc đời tôi cũng ngắn ngủi quá. Tôi thấy mình mệt như sắp chết. Tôi
sắp ngã, tôi thấy yếu sức lắm rồi. Mà đường về còn xa. Cánh tôi đã mỏi, tôi
bay lờ đờ. Tôi thấy bóng sáng quen thuộc. Cửa sổ nhà tôi đó. Tôi đã ra đi
mà không tắt đèn.

Mừng rỡ đến tê dại, tôi bay nhanh hơn. Chợt bóng sáng trước mắt tôi tắt

ngúm. Những bóng đen tràn tới ngăn cách tầm nhìn của tôi với mọi thứ
xung quanh. Một lũ côn trùng hỗn hợp ào đến. Tôi kêu gào. Bọn bọ ngựa,
châu chấu, bọ hung với những cái vuốt sắt đen ngòm giương ra cào xé tôi
không thương tiếc. Bọn cào cào, bọ xít, xén tóc với những hàm răng nghiến
chặt, những tiếng rin rít hoặc những tiếng kêu la chói tai mà tôi không thể
nào hiểu nổi. Chúng rộn rã, rối loạn trong cuộc xâu xé tôi, như để hả giận,
để trả thù, như có một mối hờn ghen sâu xa nào đó.

Tôi chỉ biết cuống cuồng chống đỡ, rồi tôi cuộn người lại, trốn tránh vô

vọng. Rồi trong một tích tắc, tất cả tan biến. Im lặng, như trong một giấc
mơ. Một cơn ác mộng.

Tôi lết về phòng. Ánh sáng ngọn đèn làm tôi chói mắt. Từng con muỗi

vẫn bay vào, bay vào, chúng chết rải rác trên mặt đất. Như những hạt bụi
đen, những hạt bồ hóng, xấu xí và tàn tạ. Tôi không muốn nhìn thấy chúng.
Tôi tắt đèn.

Trong bóng tối, trên đống xác muỗi la liệt, tôi rũ ra, nằm xuống. Đôi

cánh rách nát xếp lại, tôi đợi mặt trời lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.