BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 94

đầu lại đời mình, lặng lẽ, riêng tư. Không còn mày nữa Bình. Người con trai
chỉ ra quan tài hỏi:

-Anh ở một đơn vị với anh đó à?
Người con trai và Hiền cười. Tự dưng câu nói trở thành thứ khôi hài nhạt

nhẽo đến trơ trẽn làm tôi bàng hoàng. Không, tôi nói lại thằng Bình trước
làm đội trưởng của tôi, sau này về chết ở căn cứ. Người con trai hỏi tiếp và
Hiền cười cầm chừng. Tôi càng nói càng thấy ngột ngạt chán nản và một
nỗi lo sợ bâng quơ như kẻ bị lạc vào thế giới mới xa lạ, đầy dẫy những công
thức ghẻ lạnh. Tôi xót xa nhớ lại đôi mắt đỏ ngầu hơi men của Bình đấm
tay xuống cát la lớn: Đ. mẹ cuộc đời này. Cuộc đời mà Bình chửi, đó có
phải là một đứa con trai và một đứa con gái uống cà phê, hút thuốc chuyện
trò cười ngặt nghẽo, áo quần đúng mốt, tiếng nói thì thầm. Cuộc đời mà
chúng ta không thể nào tham dự vào được phải không Bình. Chị Nga đã
chạy theo, bị loại ngay từ vòng thứ nhất đầu ngày con gái và chúng tôi
không biết làm gì hơn là chọn một thứ kẻ thù, bất lực, tàn bạo rồi lao đầu
vào chiến tranh, bị đánh đổ xuống, đôi mắt trợn trừng trút xuống họng lắt
lưởng. Tôi không muốn nữa. Cho tôi trở về, Bình. Tao khốn đốn quá rồi.
Tôi nói nhỏ và tự dưng muốn khóc. Tao thua mày Bình ạ.

Chiếc đò đã được thuê đến. Đám đông vây tụ lại. Người đàn ông kiếm

tôi và gọi chị Nga dậy. Tiếng khóc lại trỗi lên khoảng bến sông lấm bùn,
những bậc tam cấp thoai thoải nghiêng xuống. Mặt nước vàng đục, bào rác
táp vào bờ bập bềnh. Tôi chợt muốn nói với chị Nga một câu gì đó thật ngọt
ngào nhưng chẳng biết nói thế nào. Chiếc thuyền hơi chòng chành khi quan
tài được bưng xuống. Bãi cát phía dưới xa nhoi lên trên mặt nước lớn.
Những cây sầu đông khô chơ vơ như ngóng đợi. Ngày Bình về. Tôi khom
bước vào thuyền tay vẫn dìu chị Nga. Tôi đang trở về. Chúng ta đã ra đi từ
nơi này, và giờ đang mang nhau về, phải không Bình. Chúng ta đi hết mệnh
kiếp của mình. Phận sự đã hết, nhiệm vụ đã rồi. Tao còn lại một mình, một
mình với ngày mai không toan liệu. Người đàn ông bước đến đổi nến, cắm
thêm hương và ngồi vào mạn thuyền bắt đầu lần tràng hạt, miệng thì thầm,
đôi mắt đăm đăm nhìn vào lớp gỗ ẩm nước. Xâu chuỗi láng bóng trên bàn
tay khô héo run run. Một dụng cụ cho những người chết, cho cái chết? Hai
chú tiểu thay mặt sư cụ đến. Tiếng cầu kinh bắt đầu trỗi lên và con thuyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.