BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 273

phần nội tâm sâu xa nhất mọi trợ giúp của lý lẽ, để cho nó một mình xuyên
qua hành lang, qua bộ lọc tối mịt của âm thanh! Ông bắt đầu nhận biết tất cả
những gì là đau đớn, thậm chí có lẽ âm thầm chưa nguôi ngoai, nơi đáy sâu
sự dịu dàng của câu nhạc đó, nhưng nó không thể làm cho ông đau. Có quan
trọng gì nếu nó nói với ông rằng tình yêu là mong manh – tình yêu của ông
mạnh mẽ thế này kia mà! Ông chờn vờn với nỗi buồn tỏa ra từ câu nhạc, ông
cảm thấy nó tràn qua ông, nhưng như một cách vuốt ve, làm sâu hơn và êm
dịu hơn cái cảm giác về hanh phúc của ông. Ông yêu cầu Odette chơi lại câu
nhạc mười lần, hai mươi lần, bắt nàng vừa chơi vừa không ngừng hôn ông.
Mỗi nụ hôn gọi một nụ hôn khác. Ôi! Trong thời gian đầu yêu nhau, những
nụ hôn sinh sôi sao mà tự nhiên! Nhiều đến mức chen chúc nhau; đếm
những nụ hôn họ trao nhau trong một giờ cũng khó như đếm những bông
hoa trên một cánh đồng tháng Năm. Bấy giờ, nàng bèn làm bộ ngừng lại và
nói: “Làm sao em chơi được nếu anh cứ ôm ghì em thế? Em không thể làm
mọi thứ cùng một lúc, chí ít anh phải biết mình muốn gì chứ, em phải chơi
câu nhạc nhỏ ấy hay vuốt ve hôn hít anh?”, ông phát cáu và nàng phá lên
cười, một nhịp cười mau chóng biến thành một cơn mưa hôn trên mặt ông.
Hoặc giả nàng nhìn ông với một vẻ ủ ê xứng đáng được đưa vào tác phẩm
Cuộc đời của Moise của Botticelli, ông tưởng tượng mình đặt nàng vào
tranh, uốn cái cổ Odette nghiêng nghiêng theo đúng dáng cần thiết; và khi
ông đã vẽ xong nàng trên tường nhà thờ Sixtine bằng màu keo

137

vào thế kỷ

XV, ý nghĩ rằng tuy thế nàng vẫn còn đó bên chiếc dương cầm, vào thời
khắc hiện tại, sẵn sang đón những nụ hôn, sẵn sàng trao thân, ý nghĩ rằng
nàng đang hiện diện vật thể và sống động đậy, ập đến làm ông say sưa mãnh
liệt đến nỗi, mắt lạc đi, quai hàm bạnh ra như muốn cắn xé, ông chồm tới
nàng trinh nữ của Botticelli và bắt đầu véo má nàng. Rồi, một khi đã chia
tay, không khỏi quay trở lại để hôn nàng một lần nữa vì nỗi quên mang theo
trong ký ức một đặc điểm nào đó của nét dung nhan hoặc mùi da thịt nàng,
trên đường về trong cỗ xe ngựa victoria của mình, ông cầu phước cho
Odette, cảm ơn nàng đã cho phép ông đến gặp hằng ngày, ông cảm thấy
những cuộc đến thăm này tuy không đem lại cho nàng niềm vui thật lớn lao,
song việc giữ cho ông không trở nên ghen tuông – bằng cách triệt mọi cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.