BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 441

những cuộc hội ngộ duy nhất của chúng tôi, cái nơi giờ đây đã biến đổi, tất
cả đều bị phủ dưới những vải bọc ghế – vậy nhưng cái ngày ấy đã khiến cho
tình yêu của tôi tiến triển, bởi lẽ dường như nó là nỗi sầu muộn đầu tiên mà
cô đã chia sẻ cùng tôi. Chỉ có mỗi hai đứa chúng tôi trong nhóm bạn, và vì
thế tôi là đứa duy nhất ở bên cô, đó không chỉ như khởi đầu của một sự thân
mật, cả về phía cô – cứ như là cô đã đến chỉ vì tôi, trong thời tiết như thế –
điều này có vẻ thật xúc động chẳng khác gì có một hôm nào đó cô được mời
tới chơi ở nhà ai vào lúc xế trưa nhưng đã không đi để tới Champs-Élysées
gặp tôi; tôi tin tưởng hơn vào sức sống và tương lai của tình bạn vẫn đang
đầy sinh khí giữa sự tê cóng, cô đơn và hoang phế của mọi vật bao quanh;
và cô nhét những viên tuyết vào cổ tôi, tôi mỉm cười âu yếm trước cái điều
được coi như là sự ưu ái thể hiện qua việc cô chọn tôi làm bạn đường để du
hành trong xứ sở của mùa đông và mới mẻ này, đồng thời là một kiểu giữ
gìn thủy chung với tôi trong nỗi bất hạnh. Rồi tựa như những con chim sẻ
ngập ngừng, các bạn gái của cô lần lượt tới, đen kịt trên tuyết. Chúng tôi bắt
đầu chơi và bởi lẽ cái ngày mở ra một cách buồn bã kia phải kết thúc trong
niềm vui, nên trước lúc chơi đuổi bắt, khi tới gần, đứa bạn có cái giọng cụt
lủn tôi đã nghe gọi tên Gilberte từ cái hôm đầu tiên giờ đây nó bảo tôi:
“Không, không, ai cũng biết anh thích ở phe Gilberte hơn, với lại nó đang ra
hiệu cho anh đấy, thấy chưa.” Quả là cô đang gọi tôi tới bãi cỏ phủ tuyết,
bên phe cô, phía ấy mặt trời đang làm hắt lên những tia hồi quang màu hồng,
sắc kim loại hư hao nơi gấm vóc cổ xưa, đã khiến nó trở thành Dinh trại
Vàng

272

.

Cái ngày từng khiến tôi vô cùng sợ hãi, ngược lại, lại là một trong

những ngày hiếm hoi, ngày mà tôi không đến nỗi đau khổ lắm.

Bởi tôi đây, vốn chỉ nghĩ sao cho không còn ngày nào là không gặp

Gilberte (đến mức có lần bà tôi không về vào giờ ăn chiều, tôi đã không thể
ngăn nổi mình tự nhủ ngay rằng nếu bà bị xe cán phải, mình sẽ chẳng được
tới Champs-Élysées một thời gian; người ta khi đã yêu thì chẳng còn yêu ai
khác nữa), dẫu rằng những giờ phút tôi ở bên cô và thường thì từ hôm trước
tôi đã biết bao bồn chồn ngóng đợi, tôi run rẩy vì chúng; sẵn sàng hiến dâng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.