BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 322

động đằng sau nụ cười ngây thơ và cuối cùng, cái nhìn đó, nét chung của
những kẻ nhận ra một điều hớ hênh, lập tức tố giác nó, nếu không phải là
với những kẻ mắc lỗi, thì chí ít cũng là với một người chịu hậu quả. Odette
bỗng nhiên có cái vẻ của một kẻ tuyệt vọng thôi không vật lộn với những
khó khăn nặng nề của cuộc sống nữa và Swaan khắc khoải đếm từng phút từ
đây đến cái lúc mà sau khi rời nhà hàng này cũng nàng trở về, ông có thể
yêu cầu nàng giải thích mọi sự, xin nàng mai đừng đến Chatou hoặc làm
cách nào đó để họ mời cả ông, và ngã vào vòng tay nàng để được nàng xoa
dịu nỗi lo âu đang giày vò mình. Cuối cùng, mọi người gọi xe ra về, bà
Verdurin nói với Swann: “Vậy thôi, tạm biết, hẹn sớm gặp lại nhé!” cố sao,
bằng sự khả ái của mắt nhìn và bằng sự gượng gạo của nụ cười, ngăn ông
khỏi nghĩ rằng bà không nói với ông như trước nay bà vẫn thường nói: “Hẹn
mai ở Chatou, ngày kia ở nhà tôi nhé!”

Ông bà Verdurin mời Forcheville lên xe của mình, xe của Swann ở

ngay sau, ông đợi cho họ đi để đưa Odette lên xe mình.

“Odette, chúng tôi đưa cô về,” bà Verdurin nói, “chúng tôi dành một

chỗ cho cô bên cạnh ông Forcheville đây.”

“Vâng, thưa bà chị,” Odette đáp.

“Sao kia, tôi tưởng tôi đưa em về,” Swann kêu lên, thối ra những lời

cần nói không che đậy, vì cửa xe đã mở, thời gian chỉ còn tính bằng giây và
ông không thể thiếu nàng trên đường về trong tâm trạng hiện tại của mình.

“Nhưng bà Verdurin đã yêu cầu em…”

“Thôi nào, ông có thể về một mình mà, chúng tôi đã nhường cô ấy cho

ông khá nhiều lần,” bà Verdurin nói.

“Nhưng tôi có chuyện quan trọng cần nói với cô ấy.”

“Thì ông viết cho cô ấy…”

“Tạm biết,” Odette nói, đưa tay cho ông bắt.

Ông cố mỉm cười nhưng có vẻ như rã rời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.