BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 320

Forcheville đã ở đây, khi Swann bấm chuông, và nàng đã sai người bảo y đi
khỏi, do đó có tiếng động mà ông đã nghe thấy.

Thế là ông bèn đọc toàn bộ bức thư; cuối thư, nàng xin lỗi đã hành

động khiếm nhã như thế với y và nói y để quên thuốc lá ở nhà nàng, đúng
cái câu nàng từng viết cho Swann một trong những lần đầu ông đến chỗ
nàng. Nhưng với Swann, nàng đã thêm: ”dù ông có để quên trái tim ông, em
cũng không để ông lấy lại đâu.” Với Forcheville thì không có gì như thế:
không chút bóng gió khả dĩ có thể khiến ta ngờ là có chuyện dan díu gì. Vả
lại, nói thật ra, trong chuyện này, Forcheville còn bị lừa nhiều hơn bởi vì
Odette viết cho y để khiến y tin rằng người khách đến thăm là chú nàng.
Tóm lại, chính ông, Swann, mới là người nàng xem trọng, vì ông mà nàng
đuổi gã kia đi. Tuy nhiên, nếu giữa Odette và Forcheville không có tình ý gì,
thì tại sao lại không mở cửa ngay, tại sao lại phải nói: ”Tôi đã đúng khi mở
cửa, đó là chú tôi”? nếu nàng không làm gì sai trái vào lúc ấy, thì Forcheville
thậm chí có thể hiểu thế nào về việc nàng đã có thể không mở cửa? Swann
dừng lại đó, buồn bã, bối rối, tuy nhiên vẫn sung sướng, trước phong thư mà
Odette giao cho ông không chút sợ sệt, vì nàng tuyệt đối tin vào sự tế nhị
của ông, nhưng qua khoảng láng trong của nó, lộ ra trước mắt ông, cùng với
điều bí mật của một sự việc mà ông không bao giờ tin là có thể biết được,
một chút cuộc đời Odette, như trong một khoảng sáng hẹp trổ thẳng vào
vùng chưa – biết. Rồi lòng ghen của ông lấy thế làm vui sướng, như thể lòng
ghen ấy có một sức sống độc lập, ích kỷ, hau háu muốn ngốn tất cả những gì
nuôi sống nó, dù có thể phương hại đến bản thân ông. Giờ đây, nó đang có
thức ăn và Swann sắp sửa có thể bắt đầu lo ngại về những cuộc đến thăm mà
Odette đón nhận vào hồi năm giờ chiều mỗi ngày và tìm cách để biết lúc đó
Forcheville ở đâu. Vì lòng thương mến của Swann vẫn tiếp tục giữ nguyên
cái tính cách từ đâu đã được in đậm dấu lên nó bởi hai điều: (1) ông không
biết thời gian biểu hằng ngày của Odette; và (2) sự lười nhác trí não ngăn
ông dùng tưởng tượng để bù lấp vào những gì không biết. Thoạt đầu, ông
không ghen về toàn bộ đời sống của Odette, mà chỉ về những lúc mà một
hoàn cảnh nào đó, có lẽ được diễn giải sai, dẫn ông đến chỗ ngờ là Odette đã
lừa dối mình. Lòng ghen của ông, như một con bạch tuộc, cắm một cái neo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.