BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 437

kia, người đã điều khiển cái tên ấy khẽ chạm vào tôi mà tôi chẳng thể thâm
nhập vào và đã ném nó lên không trung trong một tiếng kêu; – chỉ vậy đã đủ
để lại bồng bềnh trong không trung làn thiên xạ diệu kỳ mà nó làm lan tỏa,
bằng cách chạm thật chính xác vào đó, từ những điểm vô hình trong đời
sống cô Swann, từ buổi tối sắp tới, như nó sẽ diễn ra sau bữa ăn, ở nhà cô ta;
– như một kẻ vãng lai của thiên giới giữa những đứa bé và các chị vú nuôi,
nó tạo ra một đám mây nhỏ màu sắc kiêu sa, tựa như mây cụm lại trên một
khu vườn đẹp trong tranh Poussin

270

, tựa như một đám mây trong sân khấu

nhạc kịch, đầy ngựa xe, phản chiếu tỉ mỉ một hiển hiện của đời sống thánh
thần; – cuối cùng, trải lên lớp có trụi ấy, đúng vào chỗ nó vừa là một mẩu
của bờ bụi héo úa vừa là một thời điểm xế trưa của cô gái tóc vàng chơi
đánh cầu (cô ta chỉ ngừng ném và nhặt trái cầu khi một nữ gia sư đội mũ cài
lông màu xanh lơ gọi) một dải nhỏ huyền diệu màu tím nhạt không thể chạm
tới tựa như một tia phản quang và chồng lên đó như một tấm thảm nơi tôi cứ
nấn ná, nuối tiếc, dạo bước chân phàm tục không biết chán, trong khi
Françoise kêu tôi: “Nào, cài khuy bành tô vào và chuồn thôi” và lần đầu tiên
tôi tức tối nhận thấy bác ăn nói thô kệch, và hỡi ôi, chẳng có cái lông xanh
lơ nào trên mũ.

Liệu rồi cô ấy có sẽ trở lại Champs-Élysées không? Hôm sau, cô không

tới; nhưng những ngày kế đó tôi trông thấy cô ở đó; tôi cứ quanh quẩn suốt
ở chỗ cô chơi với mấy đứa bạn gái, đến nỗi có một lần họ không đủ số người
để chơi trò đuổi bắt, cô cho hỏi xem liệu tôi có muốn thêm vào cho đủ số
người bên phe cô hay không, và từ đó khi nào cô ở đó thì tôi lại chơi với cô.
Nhưng không phải hôm nào cũng vậy; có những ngày cô không đến được vì
phải học, vì bài học giáo lý, vì một bữa ăn nhẹ xế trưa tất cả cuộc sống tách
biệt với đời tôi, đọng lại trong cái tên Gilberte mà đã hai lần tôi từng biết
bao đau đớn cảm thấy nó lướt bên cạnh tôi, ở cái dốc hẹp của Cambray và
tại bãi cỏ Champs-Élysées. Những ngày ấy, cô báo trước là sẽ không gặp
mọi người; nếu là do phải học, cô bảo: “Chán phèo, ngày mai tớ chẳng đến
được; tất cả bọn cậu sẽ chơi mà chẳng có tớ”, kèm theo vẻ buồn phiền khiến
tôi được an ủi đôi chút; nhưng ngược lại nếu cô được mời đi đâu buổi sáng,
và vì không biết, tôi hỏi xem cô có đến đây chơi không, cô bảo: “Tôi mong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.