BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 447

phòng ăn – cái tia sáng đã tới bắt đầu giấc ngủ trưa ở đó để chỉ một lát sau
lại trở về ngủ tiếp. Ở trường trung học, vào buổi một giờ, ánh nắng khiến tôi
oải cả người vì sốt ruột và chán, khi nó kéo lê thê một vệt óng vàng tới tận
bàn học của tôi, như một lời mời mọc tới cuộc hội hè mà tôi chẳng thể tới
được trước ba giờ, cho tới lúc Françoise tới đón tôi ở cổng trường, từ đó
chúng tôi lại đi tới Champs-Élysées theo những phố xá trang trí bằng ánh
sáng, đầy người chen chúc, và các dãy ban công, được ánh nắng phóng thích
và nhạt nhòa, bay lượng trước những ngôi nhà tựa như những đám mây óng
vàng. Hỡi ôi! Đến Champs-Élysées tôi chẳng thấy Gilberte, cô chưa tới. Tôi
đứng bất động trên bãi cỏ được nuôi dưỡng bởi mặt trời vô hình đang khiến
đây đó một nhánh cỏ nhọn rực cháy lên, trên đó những con chim bồ câu tới
đỗ mang dáng dấp những phù điêu cổ đại được chiếc cuốc của người làm
vườn khôi phục trên bề mặt của một mảnh đất tôn nghiêm, tôi đăm đăm nhìn
chân trời, tôi cứ không ngừng chờ đón hình ảnh Gilberte xuất hiện sau cô
giáo, từ phía sau pho tượng đang có vẻ chìa đứa con mang trong tay đầm đìa
những tia sáng, để được mặt trời ban phước. Nữ độc giả của tờ Débats ngồi
trong chiếc ghế bành của bà, lúc nào cũng ở chỗ cũ, giơ bàn tay thân mật
vẫy người bảo vệ và kêu lên: “Thời tiết tốt quá!” Và người nữ quản lý tới để
thu tiền cho thuê ghế, bà giở đủ mọi điệu bộ làm duyên để bỏ vào miệng
chiếc găng tay tấm vé mười xăng tim cứ như đó là một bó hoa, mà vì nhã ý
đối với người tặng, bà đã tìm chỗ để sao cho họ đẹp lòng nhất. Khi tìm thấy
rồi, bà khiến cho cái cổ mình thao tác một đường vòng, chỉnh sửa lại tấm
khăn quàng bằng lông thú, vừa chỉ và mẩu giấy vàng thò ra ngoài đường
vành cổ tay, vừa phóng về phía bà cho thuê ghế một nụ cười diễm lệ của
người đàn bà đang vừa chỉ vào thân áo chẽn của mình mà nói với chàng trai
rằng: “Đã nhận ra những bông hồng của chàng chưa!”

Tôi kéo Françoise đi tìm Gilberte tới tận Arc-de-Triomphe, chẳng gặp

được cô, và tôi lại trở về bãi cỏ, đã tin chắc rằng cô không đến, thì đột nhiên,
trước mấy con ngựa ô, cô bé có cái giọng cụt lủn vồ lấy tôi: “Nhanh, nhanh
lên. Gilberte đã đến đây mười lăm phút rồi đấy. Nó sắp về. Bọn tôi chờ anh
để chơi một ván đuổi bắt.” Lúc tôi ngược lên theo đại lộ Champs-Élysées,
Gilberte đã tới bằng đường Boissy d’Anglas, cô giáo tận dụng thời tiết đẹp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.