BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 468

và điên rồ đã thay thế cho điều tuyệt diệu trong khung cành lá ấy. Thật
khủng khiếp! Niềm an ủi, đó là nghĩ tới những người đàn bà tôi từng biết,
một khi giờ đây không còn sự thanh lịch nữa. Nhưng những kẻ đang ngắm
đám sinh vật gớm guốc trùm lên mũ cả một cái lồng nhốt chim hoặc một
vườn rau ấy làm sao họ đồng thời có thể cảm nhận được vẻ kiều diễm khi
nhìn bà Swann đội một chiếc mũ đơn giản màu tím nhạt hoặc mũ có vành
nhỏ trên chỉ cắm một bông hoa diễn vỹ thẳng tắp. Làm sao có thể khiến cho
những kẻ ấy hiểu được nỗi xúc động tôi cảm thấy vào những sáng mùa đông
khi gặp bà Swann thả bộ, mặc áo choàng lông rái cá, đội một chiếc mũ bê rê
giản dị trên cắm hai nhánh lông chim đa đa sắc như dao, nhưng quanh bà
vẫn thoáng gợi hơi ấm nhân tạo của nơi bà ở chỉ vì bó hoa violet áp chặt vào
áo nịt, nở bung ra, sống động và biếc xanh đối diện với bầu trời xám, với
không khí giá buốt, với cây cối phô những cành trụi hết lá, sự bừng nở ấy
cũng đầy sức quyến rũ do chỉ coi mùa và thời tiết như một khung cảnh, và
được sống trong bầu không khí của con người, của người đàn bà ấy, như sức
quyến rũ của những đóa hoa cắm trong bình và bồn hoa nơi phòng khách
gần lò sưởi đã nhóm lửa, trước chiếc tràng kỷ bọc lụa, những bông hoa nhìn
tuyết rơi qua cửa sổ đóng kín – làm sao tôi có thể khiến cho những kẻ ấy
hiểu được? Vả chăng với tôi lối trang phục giống như những năm ấy vẫn
chưa phải là đủ. Do giữa những phần khác nhau của một kỷ niệm vẫn có sự
cố kết và ký ức của ta giữ cho chúng cân bằng trong một tập hợp ở đó ta
không được phép sao lãng, khước từ chút gì, tôi cũng đã muốn tới nhà một
trong số những người đàn bà ấy vào lúc cuối ngày, trước một tách trà, trong
một ngôi nhà tường quét màu sẫm, giống như ở nhà bà Swann vẫn sơn màu
đó (năm tiếp theo năm kết thúc phần thứ nhất của câu chuyện này) và ở đó
tỏa ra ánh lửa màu da cam, ánh cháy đỏ, ngọn lửa hồng và trắng của những
bông hoa cúc giữa hoàng hôn tháng Mười một với những khoảnh khắc giống
như cái thời (sau này sẽ rõ) tôi chưa biết phát hiện ra những khoái lạc cuốn
hút mình. Nhưng giờ đây, dẫu chẳng đi đến đâu, thì những khoảnh khắc ấy
cũng đã có thể khá hấp dẫn đối với tôi. Tôi muốn tìm thấy lại chúng giống
như trong trí nhớ của mình. Hỡi ôi! Chỉ còn những ngôi nhà kiểu Louis XVI
trắng toát, điểm xuyết đây đó những bông hoa tú cầu màu biếc. Vả chăng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.