BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 149

biến mất như ảo thuật. – Cô thấy chưa? Nếu chưa hoàn toàn sạch, thì cô lại
làm lại. Chúng ta lại nhúng, chúng ta lại vò. Nhúng vò, nhúng vò, nhúng vò
cho đến khi có được kết quả mong muốn.

Chàng vung tay, làm xa phòng bắn vào Shannon. Joseph không ngờ nàng

cúi xuống chụp lấy viên xà phòng và cái áo ngủ ngắn.

– Người ta nhúng, người ta vò. Người ta nhúng người ta vò. Nhúng và

vò, nhúng và vò – nàng vừa làm vừa nói và lặp lại cách làm của Joseph –
Nhúng, vò. Nhúng vò...

– Quá tài tử! Quá nhẹ tay! Phải mạnh tay thêm chút nữa! – Chàng nói.
– Nói "nhúng" và "vò", có quan trọng lắm không?

– Quan trọng thật đấy, trong lúc học việc ban đầu. Shannon làm việc một

cách hăng hái, chà xát thật mạnh. Joseph bật cười, vui sướng thấy nàng hào
hứng, vui sướng được thấy, ít ra lần đầu tiên chàng đã dạy được cho nàng
một cái gì đó.

Có thể, bản chất nàng không có gì xấu, chàng nghĩ, rồi ra nàng cũng sẽ

quen thôi. Chàng cúi xuống định giặt giúp mấy cái áo ngắn cho nàng,
nhưng đã kịp dừng lại. Chàng có một ý nghĩ tuyệt vời hơn. Chàng bốc lấy
một cái tạp dề.

– Nào, chúng ta nhúng, chúng ta vò – chàng vừa nói vừa cười, làm, và

nhận thức được sự gần gũi lý thú của việc vai kề vai, hai người cùng làm
việc chung với nhau.

Thật ra nàng không phải là một con ngựa dở...
– Chúng ta nhúng, chúng ta vò – nàng nhại lại và mỉm cười với chàng.

*

Căn phòng nhỏ được tô điểm một cách giản dị, nhờ vào đồng lương hiếm

hoi mà hai người đã tích lũy được một tuần, phản ánh qui chế làm việc của
Joseph và Shannon. Các màn cửa đã thay vải mới, một cái chăn loại rẻ tiền,
vài ba món đồ mỹ nghệ và hai tấm gương soi đã làm cho chỗ ở trơ nên
thanh lịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.