BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 151

– Tôi đoán là anh chưa tính tiền chi phí đi đường, – Shannon lại nói,

tham gia ý kiến, nhưng quá tự cao không muốn hỏi chàng.

– Nếu tôi đi buôn, tôi có thể mua được một chiếc xe tải đồ với khoảng

hai mươi lăm đô. Chỉ có bộ thắng ngựa là đắt: đai hàm thiếc, hàm thiếc, đai
yên, vòng cổ, gọng xe...

– Phần tôi, tôi chẳng dùng xe. Cưỡi ngựa khoái hơn nhiều.
– Cô cần có một cái bao yên đặc chế để đựng cho hết các đồ tùy thân của

cô nữa chớ!

Shannon lặng thinh một lúc lâu, Joseph cảm thấy nàng xao xuyến ở bên

kia tấm chắn gió.

– Các đồ tùy thân của tôi? Đồ tùy thân nào? – Nàng hỏi.
– Thức ăn này, áo xống này, xà phòng, nước, đạn dược và súng.
– Tôi cần súng để làm gì cơ chứ?

– Thì để đi săn. Và còn để tự vệ nữa. Một phụ nữ đi lẻ loi dễ bị trấn lột,

chẳng sớm thì chầy. Còn nữa, cô sẽ bị bọn người da đỏ vây.

Hai mắt của Joseph sáng rực lên vẻ tinh nghịch, còn phía bên kia thì im

lặng vẫn triền miên. Làm như thế là đúng! Phải cho nàng một chút sợ hãi.
Nàng không rõ ý của chàng, cái cô gái õng ẹo này!

Chàng nghe một tiếng thở dài mơ mộng của nàng.

– Mỗi lần tôi nghĩ đến súng đạn, là tôi thấy lại Stephen. – Nàng nói.
Nụ cười của Joseph bỗng tan biến ngay.
– Cô phải biết vui vì đã thoát khỏi cái thằng học làm sang, mặt ủ mày ê

ấy.

– Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng đôi khi lại thấy tiếc về sự nhã nhặn của

anh ta. Anh ta thấy một vũng bùn, là ảnh trải cái áo choàng của ảnh xuống
để tôi đi qua khỏi lấm chân.

Joseph điên tiết, đập mạnh cái quần của chàng vào vách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.