BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 152

– Thằng cha đã đốt nhà của tôi! Tôi cấm cô nhắc tới tên hắn trước mặt

tôi!

– Stephen, Stephen, Stephen, Stephen, Steeee–phen...

– Trời ơi! Shannon ơi là Shannon!
– Không phải việc của anh là ra lệnh cho tôi phải nói cái gì và không nên

nói cái gì... vì lý do là chúng ta đã ở chung trong cùng một cái chuồng heo
này, thưa ông bạn! Tôi đâu có ý xóa mờ những kỷ niệm trong thời tôi được
tôn thờ, ông nghĩ thử xem! Vì hắn đã tôn thờs tôi, phải... Stephen Chase tôn
thờ tôi!

Joseph càu nhàu:

– Thật lạ lùng! Tôi chẳng thấy nơi cô có cái gì đáng tôn đáng thờ cả!
– Tại anh không thừa nhận những đức tính tốt của tôi, mặc dù nó ở ngay

trước mũi anh. Trời, những cái lông quái quỉ này! Hắt xì!

Nàng hắt hơi mạnh đến nỗi tấm ngăn gió nhẹ đã ngã đánh rầm. Cô cậu

trần như nhộng ngó nhau, rụng rời.

Joseph là người đầu tiên trấn tĩnh được.
– Chúc cô sống trăm tuổi! – Chàng nói một cách lễ độ, mắt lấm lét nhìn

những đường cong trên thân mình cô gái một cách thèm thuồng.

Hoàn hồn, Shannon nhào lên giường, quơ lấy cái chăn che lại thân mình.

Joseph bỗng thấy mình lõa thể, liền giật tấm màn cửa sổ, che lấy phần dưới
của chàng.

Không dám nhìn Shannon nữa, chàng tắt đèn vội vã quay về ổ rơm của

mình. Đóng chốt trong mền, chàng ngó chăm chăm vào bóng tối, trái tim
đập thình thịch.

Trời đất quỷ thần ơi! Nàng đẹp dễ sợ! Ban ngày ban mặt, hồi ở trong

chuồng ngựa, nàng mặc quần, chỉ cởi trần phần trên, nàng đã đẹp mê hồn;
bây giờ khi toàn thân nàng bộc lộ hêt, nó tột cùng tuyệt hảo trước mắt
chàng, hình ảnh này chàng sẽ không bao giờ quên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.