BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 150

Núp sau cái chắn gió mỏng mảnh đã được phết vôi trắng để che lấp

những hình ảnh lố lăng, Shannon thay áo quần ướt.

Xương cốt rã rời, gân thịt đau đớn, nàng không sao xua đuổi được những

đợt sóng u buồn đang xâm chiếm nàng.

– Khi còn ở bên Ailen – nàng nói, đây là nàng tự nói với mình hơn là nói

với Joseph, đang khi anh đi lui đi tới trong căn phòng hẹp – tôi xem nước
Mỹ như một tia sáng xa vời, một đất nước văn minh giống như chuyện thần
tiên. Tôi tưởng tượng tôi đang lang thang, ngắm nhìn những tác phẩm nghệ
thuật, vào nhà hàng ăn trưa, và trở về cái trại ngựa tuyệt vời của mình, để
nhảy lên lưng ngựa, phi nước đại. Bây giờ thì tôi phải nhổ lông gà trong
một nhà máy, và trại chăn nuôi thì xa mười lăm ngàn cây số, kể từ cái hang
chuột cống này.

– A! Thì ra tôi phải nhồi sọ mình bằng những bài than vãn của cô qua

mười lăm ngàn cột mốc! Lượm từng xu, từng xu, hết con gà này đến con gà
khác...

– Không phải thế! Tại vì cái hạng người như anh chỉ hành động chậm

chạp, mà không muốn tiến lên phía trước. Tôi sắp phát minh một cách làm
giàu nhanh chóng. Hãy tin cậy nơi tôi! Hắt... Hát.. xì...

– Vậy thì, hỉ mũi đi! – Joseph trầm giọng nói, và lôi ra từ dưới gầm

giường một cái chậu bằng đất sét nung. – Hãy nhảy mũi cho đã đi, như tôi
thường làm ấy! – Chàng ngồi lên tấm nệm, kẹp cái chậu giữa hai đùi, bắt
đầu trút vào đó số tiền dành dụm trong tuần– ba mươi, bôn mươi, bốn mươi
lăm...

Nghe tiếng tiền đồng rơi lẻng kẻng, Shannon ngó qua cái chắn gió.
– Thật ra, Joseph à – nàng nói vui – có năng khiếu về các con số như

anh, thì mở ngân hàng đi là vừa.

– Cám ơn về lời chúc của cô. Nhưng tôi thích cày đất hơn.
Đừng trả lời, cô ta khích tướng đấy anh bạn ạ, chàng tự nhủ. Cô ta chọc

tức mình đấy mà.

Đếm tiền xong, chàng để cái chậu đất vào chỗ cũ và cởi áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.