BÊN VỈA HÈ - Trang 66

đường lộ ướt mưa, thằng Nô văng sang một bên nằm co quắp.
Rớt ôm chồng báo của Nô chạy lon ton phía sau, thấy chiếc xe lao tới,
thằng Nô văng qua một bên đường, nó đứng khựng lại hét lên:
_ Chết rồi ! Nô ơi !
Đứng nhìn xác thằng Nô nằm trên đường mưa ướt, máu từ đầu nó chảy ra
loang theo nước mưa trên đường. Rớt không khóc nổi thành tiếng, nước
mắt nó trào ra như dòng suối nhỏ.
Rớt nghe loáng thoáng: thằng nhỏ chết rồi !
Người ta khiêng xác nhỏ nhắn của thằng Nô, bỏ lên xe hồng thập tự chở đi
mất hút …
Thành phố về khuya yên lặng, chỉ còn nghe tiếng mưa rơi như một điệu
buồn xuống mặt đường nhựa loang loáng nước. Trên khuôn mặt Rớt, nước
mắt nhiều hơn nước mưa nhỏ xuống lạnh tanh. Xấp báo của thằng Nô vẫn
còn trên tay Rớt, nó đã ướt nhem nặng trĩu.
“ Tao chỉ có mỗi mình mầy thương yêu thôi Nô! Sao mầy lại bỏ tao ra đi
sớm vậy? Mầy không còn thương tao nữa sao Nô? Nô ơi, mầy biết không,
giờ nầy một mình tao trở về quán bác Hai, buồn ghê ! ”
Thằng Nô chết rồi, Rớt lủi thủi trở về một mình quán phở nằm trên lề
đường. Ánh đèn đường hắt xuống, hằn lên một bóng nhỏ xiêu vẹo trên
đường khuya. Không còn như những buổi tối hôm nào nữa: có thằng Nô,
hai đứa về chung cười nói huyên thuyên rộn ràng đừơng phố, kể cho nhau
nghe những tủi buồn hằng ngày phải gánh chịu. Bây giờ thì hết rồi! Vui
không biết kể cho ai nghe. Buồn không biết trút vào đâu. Rớt gọi tên thằng
Nô thật nhỏ trong tiếng nấc.
Quán phở bác Hai đã nghỉ từ lâu, bóng tối phủ đầy. Cạnh đó cái lều nhỏ
cũng không còn đèn đóm gì hết. Giờ nầy chắc bác Hai đã ngủ ngon giấc
rồi! Rớt ngồi bệt xuống cửa quán, dựa lưng vào cánh cửa khép hờ, đôi mắt
nó nhìn lên bầu trời đen kịt, lâu lâu một vài lằn giông chớp sáng, lại trả về
khoảng đêm đen kịt. Rớt tìm mãi không tìm thấy một ngôi sao nào, dù là
một ngôi sao thật nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.