BÊN VỈA HÈ - Trang 64

_ Tao gặp má tao rồi, không còn sợ gì nữa, ăn xong rồi chơi thả cửa hoặc
đến trường học thôi, chứ không kè kè xấp báo như vậy khổ thấy mồ đi!
Vừa nói, Nô vừa chỉ nhà hàng trước mặt:
_ Má tao ở trỏng, chút nữa thế nào bả cũng ra. Má tao sẽ dẫn tao về nhà
sống sung sướng với bả!

Nô nói lêin miên, Rớt thấy buồn! Chút nữa đây Nô sẽ gặp má nó. Rớt
không còn thằng Nô hằng ngày để nói chuyện nữa. Từ đây thằng Nô sẽ
sung sướng. Không hiểu nó còn thích làm bạn với Rớt nữa không? Rớt linh
cảm có một điều gì sẽ làm mất thằng Nô vĩnh viễn. Thằng Nô sẽ giàu có
sung sướng. Thằng Nô sẽ ngồi trên chiếc xe bóng lộn đậu bên kia đường.
Trong niềm vui sướng gặp lại mẹ, Nô có còn nhớ đến Rớt không? Cô bạn
nhỏ xấu số của nó!
Rớt buồn buồn:
_ Mầy thấy kỹ hôn?
_ Con nhỏ nầy kỳ hôn? Sao lại không kỹ, mặt của bả in trong trí tao. Đứng
xa tao thấy hai người bước xuống đi thẳng vào nhà hàng tao chạy theo
không kịp.
Quay nhìn con đường dẫn ra bờ sông Sài Gòn còn một vài chỗ đèn khí đá,
ánh sáng loáng thoáng tạt theo gió, Rớt đứng lên:
_ Mầy đã ăn gì chưa Nô?
_ Chưa.
_ Ngồi đợi tao một chút nha.
Nói xong Rớt bỏ đi về hướng bờ sông. Một lát sau nó đem về hai khúc
bánh mì thịt, đưa cho Nô một khúc:
_ Mầy ăn đỡ kẻo đói.
Một khúc bánh mì thôi! Không đáng là bao, nhưng ý nghĩ của Rớt thật tội
tình, giờ phút nầy còn ngồi đây, còn ăn chung với nhau. Nhưng ngày mai
chắc gì được như vậy nữa. Rớt cầm trên tay một khúc, nhưng nó không ăn,
chỉ nhìn Nô đang ngấu nghiến, Rớt nghe mình chưa bao giờ vui như bữa
nay, cũng như chưa bao giờ buồn bằng bữa nay.
Thấy con Rớt cầm bánh mì không ăn, Nô hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.