BẾN XE - Trang 4

đề tài và cấu tứ. Bọn họ cũng thận trọng đặt câu, chỉ sợ lại bị thầy nhận xét
cay nghiệt. Vậy mà cả lớp vẫn bị phê bình, mức độ phê bình ngày càng
nâng cấp. Trong sự đả kích hết lần này đến lần khác đó, các bạn học dần
dần phát hiện, trình độ làm văn của mình đang tiến bộ nhanh chóng.

Liễu Địch là học sinh duy nhất chưa từng bị thầy phê bình. Bài văn của

cô cũng không có nhận xét, mà chỉ có số điểm, điểm cao nhất lớp. Mặc dù
lúc chấm điểm, thầy không bao giờ hỏi tác giả của bài văn, Liễu Địch cũng
không bao giờ tiết lộ tên cô, nhưng khi bình giảng văn học, thầy luôn nói:
"Liễu Địch, em hãy đọc bài văn của em cho cả lớp nghe."

Viết xong, Liễu Địch lại cầm quyển vở thứ hai...

Lúc này bên ngoài cửa sổ, tiếng huyên náo dần thay thế tiếng ve kêu.

Phê xong quyển bài tập thứ mười, Liễu Địch nhìn đồng hồ đeo tay, một giờ
hai mươi lăm phút. Thế là cô đứng dậy, cất giọng nhẹ nhàng: "Thầy
Chương, sắp đến giờ lên lớp rồi."

Thầy Chương cũng chầm chậm đứng lên. Liễu Địch đi đến đỡ thầy, hai

thầy trò cùng rời khỏi văn phòng.

Ngôi trường cấp ba trọng điểm hàng đầu của tỉnh này có hai tòa nhà dạy

học. Lớp 11 (1) của Liễu Địch nằm ở tầng hai dãy phía Nam, trong khi văn
phòng của thầy Chương nằm ở tầng bốn dãy phía Bắc. Hai thầy trò phải leo
cầu thang khá cao, đi qua sân thể dục khá lớn. Tòa nhà phía Bắc cũ kỹ, cầu
thang lên xuống tàn tạ. Liễu Địch vừa cẩn thận tìm nơi đặt chân, vừa đề
phòng đám nam sinh chạy hùng hục. Mặc dù vậy, cô vẫn bị một nam sinh
cao lớn đang chạy lên gác va vào vai. Liễu Địch vội vàng lắc đầu, ra hiệu
cậu nam sinh im lặng. Sau đó, cô tiếp tục đi về phía trước như không có
chuyện xảy ra. Tuy bờ vai tương đối đau, nhưng cô vẫn không buông tay
khỏi thầy Chương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.