BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 205

Không biết có phải ảo giác hay không, hình như tôi đang bị Bách

Khải Phạm bỉ bôi thì phải.

“Tôi chỉ không muốn lãng phí chất xám để hiểu mấy lời nhăng cuội

người xưa viết ra thôi.” Tôi hừ giọng, “Chẳng qua là mấy câu hỏi vặt vãnh
này, bản cung làm loáng cái là xong!”

Tôi giở vở bài tập, xoẹt xoẹt không đến ba phút đã giải quyết gọn,

hào sảng đập phạch lên bàn Dương Duy: “Thư sinh, cầm lấy mà chép!”

“Mấy đáp án này... có thật là đáng tin không thế?” Dương Duy nhăn

mày, lật lật vở bài tập của cậu ta và Bách Khải Phạm, đối chiếu với vở của
tôi, “Sao chẳng có câu trả lời nào giống cả?” Bách Khải Phạm tò mò ghé
đầu lại xem, phì cười giễu:

“Tà uế tại thân, oán chi sở cấu, ý chỉ ‘Rất lâu không tắm rửa, nên bốc

mùi đến nỗi khiến mọi người oán thán’?” (Đáp án đúng là: Hành vi đê tiện
bất chính, oán hận tự kết tụ.)

“Sao mà không đáng tin?” Tôi giật lại vở bài tập, lấy làm bất bình,

“Đây là bí quyết giải để được lưu truyền từ các cuộc khoa cử thời cổ đại
đấy!”

“Vậy mời công chúa điện hạ chỉ giáo.” Dương Duy ngửa lòng bàn

tay, làm động tác “mời”, các bạn học xung quanh cũng hào hứng dỏng tai
lên nghe.

“Mọi người nghe cho kỹ đây...” Tôi hắng giọng, tạo tư thế giáo sư

chuyên nghiệp nhất, cầm bút máy chọc chọc vào cuốn vở bài tập: “Đáp án
thi trắc nghiệm, ba dài một ngắn thì chọn ngắn, ba ngắn một dài thì chọn dài,
hai dài hai ngắn thì chọn B, sần sần như nhau thì c là vô địch!”

“Tôi thấy có mà da mặt cậu dày vô địch ấy.” Trịnh Sở Diệu ngồi

đằng sau buông một câu lạnh tanh, “Khoa cử từ mấy trăm năm trước lấy đâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.