BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 39

Nói cách khác, xét về lợi ích kinh doanh, hay về hạnh phúc cá nhân,

bà đây không thể không túm lấy tên nhóc Trịnh Sở Diệu kia! Bằng không...

Tôi tưởng tượng ra tháng ngày về sau, tuổi xuân mơn mởn của tôi sẽ

trôi qua trong những buổi xem mắt, lại còn là với hết kẻ vừa giàu vừa béo
này đến vừa giàu vừa hói nọ, rồi thì vừa giàu vừa lùn, vừa giàu vừa già...
chưa gì lòng đã thấy nhộn nhạo!

“Đờ mờ...” Tôi lẩm bẩm yếu ớt.

“Con nói cái gì?” Mẹ cả không nghe rõ.

“Đờ mờ,” tôi lặp lại, đợi mặt bà ta biến sắc mới đủng đỉnh giải thích:

“là cách gọi tắt của ‘đậu mầm’.”

So với bà mẹ đẻ mồm miệng toang toác của tôi, mẹ cả là một quý bà

trang nhã trong lời ăn tiếng nói, cái trò chửi người không bẩn miệng này gặp
tôi chỉ có khóc thét.

“Hừ, mẹ nghèo hèn sinh ra con vô giáo dục.” Xem đấy, sức công

kích của bà ta cũng chỉ đến thế là cùng.

Tôi uể oải ngáp dài, nguẩy mông ngồi phịch xuống trước bàn trang

điểm trong tư thế tự lấy làm đoan trang.

“Ta đã mời chuyên viên trang điểm về giúp con sửa soạn, ăn diện

cho đẹp vào, mấy năm rồi không gặp, tối nay phải làm sao để lại ấn tượng
tốt với người ta.” Mẹ cả nhìn chiếc đồng hồ nạm kim cương đeo tay, tỏ ý
không có thời gian đâu làm công tác tư tưởng cho tôi, búng tay cái tách, mấy
chuyên viên ăn vận đen sì đã nối đuôi nhau từ cửa đi vào.

“Trang điểm cho con bé trông đoan trang nhã nhặn, cao quý thanh

lịch nhưng vẫn phải lộng lẫy, mấu chốt là làm sao cho giống công chúa ấy.”
Mẹ cả ra lệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.