BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 37

Tôi hổ thẹn mất mấy giây, nhưng ngẫm lại thì thấy mọi chuyện đều

do tên nhóc cục tính ấy tự chuốc lấy thôi, ngoan ngoãn xỏ giày cho tôi chẳng
phải đã chẳng có chuyện gì sao, thế nên tôi đổi sang lè lưỡi, làm mặt quỷ
trêu tức hắn.

Tiểu loli một khi đã thích giở thủ đoạn thì cũng có thể biến thành tiểu

ác quỷ, làm sao nào? Cậu định cắn tôi chắc!

***

Đó chính là lần đầu chạm trán của tôi và Trịnh Sở Diệu.

Về sau tôi bị mẹ cả cưỡng chế đưa ra nước ngoài “đào tạo chuyên

sâu”, cả ngày lượn lờ giữa dàn trai đẹp muôn màu muôn vẻ nên cũng quên
béng tên nhóc cục tính hung thần ác sát kia.

Đến nay, hai người hoàn toàn không có nền móng tình cảm, lại bị cột

vào nhau vì lợi ích gia tộc, nghĩ cũng thật đáng buồn, tôi giống như khuê nữ
thời xưa, chỉ dựa vào một lời của bà mối mà phải bị đem gả cho Trịnh Sở
Diệu.

Mấy năm không gặp, không biết tên nhóc cục tính năm nào giờ đã

tiến hóa thành yêu quái cấp mấy rồi?

“Vừa nghe tin con từ Nhật về, ông Trịnh đã sốt sắng muốn thu xếp

cho con và Sở Diệu gặp nhau vun đắp tình cảm, nếu tình hình thuận lợi, cuối
năm nay hẵng để hai đứa đính hôn trước...” Tiếng mẹ cả vẳng vào qua cánh
cửa mỏng phòng thay đồ, giọng nghe có phần sắc lạnh.

Tôi mở rầm cửa, gắt lên: “Vun đắp tình cảm? Con nói cho mẹ biết,

đối với hắn ta con chỉ có lòng...”

Ánh mắt mẹ cả lóe lên ngờ vực: “Lòng gì?”

“Lòng thương tiếc! Ngày hắn ta chết, con sẽ đi đưa đám!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.