BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 90

trước khi bỏ đi không quên dúi cho hắn ta hai tấm vé xem phim: “Tinh Thần
vốn thích xem loại phim này, lát nữa cháu dắt con bé đi xem, chú không làm
bóng đèn nữa nhé.”

Xem ra chú Mạnh Hy quyết tâm sắm tròn vai Nguyệt Lão đấy.

Hai người đùn đẩy một hồi, tôi ở bên cạnh tranh thủ lôi son ra giặm

lại, bôi đến đỏ choe đỏ choét.

Trịnh Sở Diệu nhận lấy vé xem phim, chú Mạnh Hy còn chưa nói hết

câu “Chịu khó dỗ dành Tinh Thần…” đã bị hắn đuổi đi.

Có cần gấp gáp vậy không?

Trông theo xe của chú Mạnh Hy đi khuất, Trịnh Sở Diệu quay đầu

lại, cặp mắt đẹp hiềm nỗi hơi hung dữ nhìn về phía tôi, dừng ở mặt tôi vài
giây, hắn hơi nhíu mày, nhét vé xem phim vào tay tôi, rồi quay người đi
thẳng.

“Ê, Trịnh Sở Diệu!” Tôi hét lên, “Cậu định đi đâu hả?”

Hắn ta chân dài, thoắt cái đã ở xa tít, tôi đi giày gót nhọn đuổi theo

sau, mấy lần phải cố kiềm chế không tháo giày chọi vào gáy tên đằng trước,
cuối cùng đến một ngã rẽ cũng túm được gấu áo hắn ta.

Trịnh Sở Diệu quay ngoắt người lại, mặt mũi hầm hầm, gắt lên với

tôi: “Lâm Tinh Thần, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Dữ thật đấy, có điều, tiểu thư đây cái gì càng khó càng thích thử

thách cơ, như thế mới có khoái cảm chinh phục chứ!

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nhoẻn cười hỏi lại: “Tôi muốn thế nào...

cậu không biết chắc?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.