BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 92

Hắn ôm trán: “Đấy là vì ‘tu tâm dưỡng tính’!”

Tôi thẹn thùng: “Không sao cả, tôi ghi nhận cố gắng của cậu.”

Trịnh Sở Diệu im lặng, bầu không khí thoắt chốc hạ xuống âm độ.

Quái lạ, sao tôi cứ có cảm giác hai chúng tôi không ở cùng một hành

tinh... chắc là nhầm lẫn thôi phải không?

Nam chính quen thói kiêu ngạo, tôi đành mặt dày khích lệ hắn ta:

“Tiếp tục cố gắng đi, chưa biết chừng tôi sắp phải lòng cậu rồi.”

Nghe loáng thoáng tiếng ai nghiến răng kèn kẹt, như thể đang ra sức

kiềm chế gì đó, cuối cùng tôi nghe thấy một tiếng thở dài: “Lâm Tinh Thần,
cậu căn bản không biết yêu.”

Không biết yêu? Tôi sững người.

Trịnh Sở Diệu không quay người lại, vẫn đứng xoay lưng về phía tôi,

tôi không trông thấy nét mặt hắn, chỉ có thể buồn bã nói với tấm lưng đối
diện: “Tôi không biết vì sao cậu lại nghĩ như vậy, nhưng, Trịnh Sở Diệu,
thẳng thắn mà nói thì tôi không hề ghét cậu...”

“...” Hắn im lặng.

“Tuy cậu rõ ràng đã lên cấp ba mà vẫn hết sức cấp hai, ngang ngược

thô lỗ, tính khí lại nóng nảy, có lúc còn rất ngớ ngẩn, nhưng ngoại hình cũng
tạm được, hạ tiêu chuẩn một chút có thể tạm xứng với tôi, ưu điểm lớn nhất
chính là nhà lắm tiền, cuộc hôn nhân này đã có lợi với cả hai gia tộc như thế
thì tôi đành cho cậu một cơ hội ở bên tôi vậy.” Những lời này đã dồn nén
trong lòng từ rất lâu rồi, nay phải thu hết can đảm nói thành lời, mặt tôi nóng
bừng bừng.

Hắn hít sâu một hơi, kiềm chế nói: “Không có tình yêu, hôn ước này

chỉ là một vụ giao dịch, chẳng lẽ cậu không bận tâm chút nào sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.