BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 94

Tôi bất giác quay mặt đi, cơ thể khẽ run lên vì căng thẳng, cố sống

cố chết đè nén niềm thôi thúc mơ hồ muốn đẩy hắn ra.

Đột nhiên, cằm tôi bị một bàn tay bóp mạnh, đôi môi hơi lạnh chà

lên bờ môi tôi, hung dữ ngấu nghiến một hồi, đến tận khi cơn đau mang theo
vị máu tanh ập đến, tôi mới bàng hoàng nhận ra hắn đang hôn mình!

Aaa... nụ hôn đầu bà đây khổ sở gìn giữ suốt mười tám năm! Lại bị

Trịnh Sở Diệu dễ dàng chiếm đoạt mất rồi!

Sợi dây thần kinh nào đó trong não tôi thoắt cái đứt phựt! Sức lực

tăng vọt theo chỉ số tức giận, tôi vùng khỏi vòng kiềm tỏa của hắn, vung tay
giáng cho hắn một cái tát mạnh.

Bốp!

Một tiếng giòn đanh, Trịnh Sở Diệu bị tôi tát cho lệch mặt, chỉ vài

giây sau, trên má đã hằn rõ vết bàn tay đỏ nhạt.

Không ngờ tôi lại dám đánh hắn, Trịnh Sở Diệu kinh ngạc đờ người,

ôm lấy bên má đỏ ửng trừng mắt nhìn tôi, biểu cảm phức tạp đến độ khó
lòng diễn tả.

Tôi bất giác cúi xuống, nhìn bàn tay đau âm ỉ của mình, trong cơn

phẫn nộ tôi đã không hề tiết chế sức lực, hắn nhất định rất đau đây.

Xin lỗi mau, Lâm Tinh Thần, mau xin lỗi Trịnh Sở Diệu.

Tôi mím bờ môi dưới vẫn còn đau sau nụ hôn của hắn, nghĩ xem có

nên mở miệng xin lỗi hay không, nhưng câu nói tiếp theo của hắn đã chặn
đứng lời xin lỗi của tôi trong cổ họng.

“Lâm Tinh Thần, nghe cho rõ đây, tôi ghét cậu.”

Lâm Tinh Thần, tôi ghét cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.