BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 96

Trịnh Sở Diệu cậu là đồ khốn! Tôi, Lâm Tinh Thần, nhất quyết phải

khiến cậu yêu tôi chết đi sống lại, khiến cậu hối hận vì những lời vừa nói!

Tôi trưng ra nụ cười hoàn mỹ nhất, tạo tư thế cao ngạo nhất: “Trịnh

Sở Diệu, cậu cũng nghe cho rõ đây! Càng kháng cự càng không thoát nổi
đâu, đấy gọi là ‘số mệnh’.”

“Và số mệnh của cậu...” tôi nhếch môi cười, “chính là tôi, Lâm Tinh

Thần!”

Về sau nghĩ lại, những lời tôi nói với Trịnh Sở Diệu lúc đấy quả thực

quá chủ quan phiến diện, thành ra đến khi hắn bị số mệnh quăng lên quật
xuống, quyết định đầu hàng, thì tôi lại cực lực muốn vùng thoát khỏi số
mệnh của mình.

Có điều đấy là chuyện về sau.

Tôi đang đợi hắn ta phản đòn, nào ngờ, hắn không những không nổi

cáu mà trong đáy mắt còn lộ ra vẻ bình thản đến độ gần như xót xa.

Hắn điềm tĩnh nhìn chằm chằm tôi giây lát, tiếp đó quay đầu đi

thẳng, bỏ lại cho tôi một bóng lưng lạnh lùng.

Được lắm, động một tí là vứt con gái nhà người ta giữa đường, quả

nhiên rất có khí chất nam chính thô bạo.

Trịnh Sở Diệu bỏ đi rồi, vẻ mạnh mẽ kiêu căng ngút trời của tôi liền

như quả bóng bay thủng, “piuuu” một tiếng xẹp lép. Uất ức, phẫn nộ,
thương tâm... đủ loại đau đớn ngột ngạt dội vào lòng, tôi cố gắng vỗ về cảm
xúc, nuốt ngược nước mắt vào trong, biến nó thành tiếng cười giễu khe khẽ.

Tôi nhìn theo tấm lưng mờ dần của hắn, lẩm bẩm không thành tiếng:

“Đấy là nụ hôn đầu của tôi, Trịnh Sở Diệu, cậu có biết không hả?”

Nụ hôn đầu của một thiếu nữ... lại bị cậu coi rẻ như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.