BỆNH TÌNH YÊU - Trang 133

chết đi sống lại này, trong cuộc sống của cô, người mang tên La Thế Triết
không còn tồn tại nữa.

Bưng trà nóng vừa pha lên xong, Giản Minh nở nụ cười mời La Thế

Triết và bà La vẫn còn đang phẫn nộ, chửi bới ầm ĩ: “Mời mẹ và Thế Triết
đến uống trà ạ, có cần ăn trái cây không ạ?”.

Bà La đang quá nhập tâm vào chuyện chửi bới, giằng lấy bộ ấm chén

pha trà vứt xuống nền nhà vỡ tan tành, “Cái đồ đàn bà không cần mặt mũi
như cô…”, rồi cho một cái tát lên mặt của Giản Minh.

Giản Minh không chống lại, cô chỉ lặng lẽ nhìn La Thế Triết.

La Thế Triết đứng ở cửa sổ phòng khách, cũng nhìn Giản Minh, im

lặng, không lên tiếng, mãi một lúc sau mới cất tiếng nói: “Cô cũng đã
chuẩn bị gần như đâu vào đấy rồi, tôi sẽ cố gắng làm cho chuyện này kết
thúc sớm một chút.”

Mấy ngày sau, La Thế Triết về nhà, sắc mặt không tốt, trên người

phảng phất mùi thuốc sát trùng. Vào phòng khách, bước đến ngồi xuống
bên cạnh Giản Minh đang đơm nút áo cho Đông Đông, liếc nhìn anh.

La Thế Triết mệt mỏi, ủ rũ, “Cho tôi một cốc trà nóng được không?”.

Giản Minh rót trà nóng cho anh, tiếp tục may vá. La Thế Triết nói, “Cần gì
phải rắc rối như thế, đi mua một cái mới là được rồi.”

Giản Minh cười cười, “Cũng chẳng có mấy người nghĩ được rằng,

quần áo mới mặc thoải mái hơn quần áo cũ đâu.” Cô lại cắm cúi làm tiếp
công việc của mình.

La Thế Triết không hề so đo thái độ của Giản Minh, chậm rãi thổi cốc

trà nóng, chậm rãi uống một ngụm, cũng chậm rãi nói, “Tô Mạn sẩy thai
rồi, khi đi bơi, bị trượt té bên hồ bơi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.