BỆNH TÌNH YÊU - Trang 135

xây một căn nhà ở quê, được họ hàng bà con ngưỡng mộ, nịnh hót, đưa cho
bà cục tiền, bà về quê muốn làm gì thì làm, tùy bà thôi, đừng có đến làm
phiền tôi nữa là được.”

Giản Minh mỉa mai: “Đúng là quá thủ đoạn.”

La Thế Triết dường như không nghe thấy câu nỏi mỉa mai của Giản

Minh, ngẩn người ra một lúc rồi quay về chủ đề cũ: “Đều vì tiền bạc cả,
đến bây giờ nghĩ lại câu tục ngữ kia, chim khôn chết miếng mồi ngon, cảm
thấy đó quả đúng là chân lý.”

“Đó không phải là chân lý của em.” Giản Minh nhắc nhở: “Khi em về

làm vợ anh, anh không có tiền.”

La Thế Triết tiếp tục nhìn lên trần nhà, chẳng thèm nhìn Giản Minh

lấy một cái, nhưng lại giơ tay ra nắm lấy bàn tay cô một cách chính xác,
gập từng ngón tay cô lại, nắm trong lòng bàn tay mềm mại của anh. Trong
lòng Giản Minh ngổn ngang trăm mối cảm xúc, tại sao vào giờ phút này,
anh vẫn dành cho cô những cử chỉ thuở còn yêu nhau là sao? Giọng điệu
của La Thế Triết than thở nghe rất cảm động, “Đúng vậy, cảm ơn cô, cái
thuở tôi còn là một nhân viên quèn, đã yêu tôi như thế, ngồi cùng hội cùng
thuyền với tôi. Có điều, bây giờ tôi đã lên bờ rồi, không cần con thuyền đó
nữa, mà cần một chiếc xe phân khối lớn, hoặc là một chiếc máy bay chiến
đấu F 20.”

Mối cảm xúc ngổn ngang của Giản Minh bị dập tắt ngay lập tức,

nghiến răng nghiến lợi: “Một sự ví von quá hay.”

La Thế Triết tiếp tục nắm lấy bàn tay của Giản Minh: “Tô Mạn nói

đấy, tôi cũng thấy như vậy.”

“Máy bay chiến đấu F 20 tốt ở điểm nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.