BỆNH TÌNH YÊU - Trang 187

“Theo như tình hình sức khỏe của ông Tô, có lẽ sẽ không chịu đựng

được cuộc phẫu thuật đó. Thực ra…”, Lăng Lệ định nói gì đó nhưng lại
thôi.

“Thực ra thế nào?”

”Thực ra vào lúc này rồi, nên đón ông về nhà, để ông được sống trong

một không gian quen thuộc, cùng ông đi hết khoảng thời gian cuối cùng
của cuộc đời. Ở bệnh viện, cuối cùng ông cụ sẽ tắt thở trong phòng ICU
lạnh lẽo, lúc lâm chung, xung quanh đều là những bác sĩ lạ mặt, quan tâm
đến các cơ quan nội tạng trong cơ thể ông hơn là quan tâm đến linh hồn của
ông.”

Vị bác sĩ này… lại làm Giản Minh muốn khóc, cô vội vàng dừng tại

đây, Giản Minh nói mấy câu để kết thúc cuộc nói chuyện, “Cảm ơn túi
chườm nóng của anh, mặc dù em cảm thấy không cần thiết lắm, có điều,
cảm ơn anh!”

“Chỉ thế thôi à, em không có việc gì nói với anh cả sao?”

Việc gì là sao? Thêm một việc chi bằng bớt đi một việc, Giản Minh

ước rằng chưa từng xảy ra chuyện gì, kiên quyết, “Không có.”

Hình như anh thở dài phía bên kia điện thoại, “Giản Minh, em đối xử

với anh lúc lạnh nhạt, lúc hồ hởi, hay ho lắm sao?”

Giản Minh kêu oan, “Làm gì có.”

Lăng Lệ quả quyết, “Chắc chắn em là như thế.”

Giản Minh không thể nào giải thích được, sự ấm ức tích tụ mấy ngày

hôm nay có cơ hội bộc phát, “Đúng vậy, bệnh viện là địa bàn của anh mà,
anh nói có tức là có, anh nói không có tức là không có, bây giờ anh nói mặt
trăng là nhà của anh, ai dám nói không phải?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.