BỆNH TÌNH YÊU - Trang 272

Giản Minh cười cười, xách lấy hành lý, “Em đi trước đây. Đông Đông,

tạm biệt mẹ đi nào. Chủ nhật tuần sau, mẹ sẽ đến thăm con.”

Đông Đông nhìn Giản Minh trân trối, giống như sắp khóc đến nơi.

Giản Minh cảm thấy chua xót trong lòng, phải cứng rắn lên, dỗ dành

con trai, “Con trai phải dũng cảm chứ, không được khóc. Mẹ đi đây, muốn
nói chuyện với mẹ thì gọi điện thoại nhé.”

La Thế Triết lên tiếng, “Anh đưa Đông Đông ra tiễn em.”

Giản Minh từ chối, “Không cần đâu.”

La Thế Triết không lên tiếng, vẫn kiên trì mặc áo khoác, thay giày,

cầm chìa khóa.

Giản Minh cũng rất kiên trì, “Thế Triết, không cần thật mà, bên ngoài

trời đang mưa, bụng dạ của Đông Đông không tốt lắm, đi ra đi vào như thế,
cẩn thận kẻo con bị cảm lạnh đấy.”

Có hiệu quả, La Thế Triết đành thôi, dẫn con ra cửa tiễn Giản Minh

xuống lầu. Hình ảnh của giây phút đó, rất nhiều lần về sau, mỗi lần La Thế
Triết nhớ lại đều không cách nào hình dung được, khó có thể miêu tả tâm
trạng lúc ấy. Bỗng nhiên cảm thấy, người con gái có dáng hình cô đơn,
mong manh, xách hành l ý đi xuống cầu thang đó, đã từng là người mà anh,
khi đang ở cái thời tuổi trẻ tràn trề nhiệt huyết ấy đã hứa hẹn, thề thốt
chung thủy suốt một đời.

Là anh bày mưu tính kế vứt bỏ cô ấy.

Anh cho rằng, con người cao ngạo, cô độc, thanh cao của anh ngày

xưa chẳng khác gì một tên ngốc, thế nên, anh vứt bỏ con người ngày xưa
của anh đi;

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.