BỆNH TÌNH YÊU - Trang 294

tâm, cho dù sau này không gặp lại được nữa, tối hôm nay cũng phải tiễn cô
về nhà chứ?

Giản Minh chạy ra được một đoạn chắc chắn Lăng Lệ không đuổi

theo, dừng lại thở dốc, mệt quá. Vẫn chưa hết thở dốc, nhận được điện
thoại của La Thế Triết, một người bình thường vốn điềm tĩnh như gì ấy,
hôm nay giọng nói sao có vẻ hoảng loạn, gấp gáp, “Giản Minh, em phải
qua đây một chút, Đông Đông sốt rồi.”

“Sốt à? Bao nhiêu độ?”, Giản Minh lại có vẻ bình tĩnh, xét cho cùng

kết quả kiểm tra sức khỏe năm ngoái của Đông Đông rất tốt, có điều cân
nặng hơi nhẹ một chút, chỉ hơi thiếu máu.

La Thế Triết kiềm chế sự hoảng loạn, “Giản Minh, em nghe anh nói,

nếu như chỉ sốt bình thường, anh có thể xử lý, nhưng hình như Đông Đông
có điều gì đó không bình thường.”

Giản Minh căng thẳng, giọng nói tự nhiên cao vút lên, “Đông Đông bị

làm sao thế? Thế Triết, anh đừng hù dọa em.”

“Là thế này, anh vừa đi công tác về…”

Giản Minh nghe điện thoại, sắc mặt càng lúc càng nặng nề, nặng nề

đến nỗi mặt không còn giọt máu nào, khuôn mặt trắng bệch, cô cần một
chiếc taxi. Nhưng xe taxi vẫn luôn như vậy, khi không cần thì nhìn đâu
cũng thấy, khi cần lại chờ mãi không thấy đến, Giản Minh sốt ruột đến nỗi
trong lòng như có lửa đốt, vẫy mãi mới chặn được một chiếc nhưng không
tranh giành nổi với mấy cậu nhóc ra ngoài vui chơi. Nhìn thấy bên kia
đường có vẻ như dễ bắt taxi hơn, không thèm quan tâm gì nữa, cô lao về
phía bên kia đường. Đây là đoạn đường nằm giữa hai cột đèn giao thông,
Giản Minh để ý bên trái mà chẳng thàm để ý bên phải, giây phút khi cô
quay đầu, có một chiếc xe lao về phía cô, mặc dù nói chiếc xe đó đã kịp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.