BỆNH TÌNH YÊU - Trang 293

mẽ để có thể lo cho bản thân mình, đã cố gắng lắm rồi, không có cách nào
lo cho nhiều việc hơn nữa, xin lỗi.”

Cự tuyệt, Lăng Lệ nghe hiểu rồi, cảm giác bị con dao cùn cứa vào tim

lại kéo đến. Anh sững sờ nhìn cô gái bướng bỉnh này, “Phải để anh làm
chút gì đó cho em chứ.”

Giản Minh cắn chặt môi, “Có một việc, anh có thể làm được cho em,

hơn nữa nhất định sẽ làm được, đó chính là đừng gặp nhau nữa, lâu lâu hay
ngẫu nhiên cũng đều không được.”

Lăng Lệ bị ép đến nỗi nói ra những điều thầm kín suy nghĩ trong lòng,

“Thật sự anh muốn có một con chó.”

Giản Minh không hiểu, “Cái gì cơ?”.

Lăng Lệ trả lời rõ ràng, “Anh nói anh muốn có một con chó, chó con

thôi cũng được.”

Nước mắt của Giản Minh lăn ra. Lăng Lệ giờ tay ra, kéo cô vào lòng,

ôm trọn trong vòng tay, bàn tay của anh luồn vào mái tóc cô, “Được rồi,
không khóc.” Cách an ủi rất tệ, bản thân anh cũng sắp khóc đến nói, “Cầu
xin em đấy, đừng làm anh đau lòng thế được không?”.

“Em thấy, không gặp nhau vẫn tốt hơn, em, thực sự không được.”

Giản Minh nhẫn tâm hết sức, đẩy Lăng Lệ ra, lấy lại vẻ lạnh lùng, cô lùi lại
một bước, cúi đầu trước Lăng Lệ, “Xin anh đấy, cám ơn!”.

Bên bờ hồ đêm nay, người cũng đông thật đấy, Giản Minh chạy lẫn

vào trong đám người đó, bóng dáng cô chẳng mấy chốc mất hút ở phía
đằng kia, kết quả vẫn là chỉ còn một mình anh đơn độc, đau thương đứng
dưới ánh đèn. Lặng Lệ đau đầu, tư duy sắp bị Giản Minh làm cho đình trệ,
như vậy không được, anh phải tìm việc gì đó làm, việc gì đây nhỉ? Lăng Lệ
nhìn đồng hồ, giờ này, một mình Giản Minh đi ngoài đường anh không yên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.