BỆNH TÌNH YÊU - Trang 317

Thời gian này, không gian này, nói những lời này, rõ ràng chính là sự

cám dỗ và động viên mà, Lăng Lệ thở dài thật mạnh trong lòng, đứng y như
thế mà di chuyển, quay người Giản Minh lại, giúp cô mở cửa phòng tắm ra,
bề ngoài làm ra vẻ đơn thuần lắm, “Làm một người bạn và một người chiến
hữu của em, anh rất vui khi em chưa từng nghĩ như thế, mau vào tắm đi.”

Giản Minh tắm xong bước ra, bác sĩ lại đo nhiệt độ lại cho Đông Đông

lần nữa, đang ghi chép lại con số đưa cho y tá. Nhiệt độ hạ xuống đôi chút,
cả người thằng bé toát mồ hôi, ngủ rất ngon, Lăng Lệ vừa lau mồ hôi cho
Đông Đông, vừa chỉ vào cốc nước trên bàn, nói với Giản Minh, “Nhiệt độ
vừa phải, uống chút nước ấm đi.” Hóa ra, đến cả ấm điện cũng có nữa,
Giản Minh bật cười, “Anh là ảo thuật gia sao?”.

Lăng Lệ khẽ đáp, “Nói với em rồi mà, đây là địa bàn của anh.” Rồi

dặn dò, “Uống nước xong nghỉ ngơi một lát đi, em ngủ, anh thức chăm
Đông Đông, thằng bé còn một bình thuốc nữa.” Ngồi xuống dưới đèn bàn,
lật một quyển sách về tâm lý học, lẩm bẩm một mình, “Theo dõi xem vài
ngày nữa thằng bé ăn uống thế nào, nếu không ăn cơm được, phải trao đổi
với thầy giáo một chút, xem có cần phải đặt ống ở tĩnh mạch để truyền đạm
hay không?”.

“Anh uống thuốc chưa?”, Giản Minh hỏi bác sĩ.

“Hả?”, thái độ của anh như đang muốn hỏi, tại sao ạnh lại phải uống

thuốc?

“Bệnh cảm của anh.”

“À, lúc nãy quay về phòng trực ban đã uống rồi.” Lăng Lệ tiếp tục

nghiên cứu sách, sắp xếp cho Giản Minh, “Em ngủ trước đi”. Chợt nhớ ra
điều gì, “Chăn mền lấy bên phòng nghỉ của bọn anh qua, vỏ chăn và ga
giường vừa mới thay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.