BỆNH TÌNH YÊU - Trang 321

Không thể nào ngờ rằng, nhìn thấy Đông Đông, người có phản ứng

mạnh nhất lại là Lăng Khang, một người thường nhật có giọng nói vang
như tiếng chuông, vì sợ ồn ào ảnh hưởng đến đứa bé hạ thấp giọng xuống,
khều tay vợ, phẫn nộ, “Văn Quyên, em nói coi khi Lăng Lệ và Trọng Hằng
tám tuổi đã như thế nào rồi? Cao bao nhiêu? Em xem đứa bé này, ôi
chao…”. Anh nắm lấy tay thằng bé, rất nhẹ rất nhẹ, giống như sợ cầm
mạnh quá sẽ làm đứa bé bị đau vậy, đôi lông mày nhíu chặt, “Cứ cho là
nuôi một con chó đi, cũng không thể nuôi như thế này được, Văn Quyên
này Văn Quyên, em nhìn cánh tay nó, chẳng có chút thịt nào, toàn xương là
xương, anh nhớ khi Trọng Hằng bằng ngần này tuổi, đã khỏe như một con
báo con rồi.”

Lăng Khang không nhắc thì thôi, Lăng Khang đã nói như thế Giản

Minh lại không chịu được, nước mắt không cầm được tí tách rơi. Lăng Lệ
không phản đối anh trai quá nhập tâm, nhưng cũng phải nghĩ đến Giản
Minh chứ, ra sức nháy mắt với anh trai, chị dâu và Trọng Hằng, có điều cả
nhà tập trung quá không ai nhận được tín hiệu của anh.

Văn Quyên đưa ra đề nghị, “Đợi sau khi Đông Đông khỏe, bác gái sẽ

hầm chân giò cho ăn, vừa chắc xương vừa mập mạp.” Như chợt nhớ ra,
“Chú Lệ này, Đông Đông có thể ăn được những gì? Chị chuẩn bị ở nhà rồi
đưa đến đây.” Lúc này mới nhìn thấy Giản Minh nước mắt như mưa, vội
vàng an ủi, “Em đừng sốt ruột, anh chị đều ủng hộ em, giúp đỡ em, Đông
Đông nhất định sẽ khỏi, đúng không?”. Nói thì nói như thế, nhưng nhìn
thằng bé với bộ dạng đáng thương như thế, sống mũi cũng cay cay, khóc
theo Giản Minh.

Giản Minh trong lòng vẫn còn một mối lo khác, nói với Lăng Khang

và Văn Quyên, “Có khả năng em không đi làm bình thường được, có thể
cho em xin nghỉ phép dài hạn được không ạ?”.

Lăng Khang trả lời, “Không vấn đề gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.