Che giấu nỗi buồn bằng cách ăn bánh kem, nghe Giản Minh hỏi, “Này,
anh định ăn hết sạch sành sanh đó hả? Không để lại cho bà xã một ít sao?”.
Lăng Lệ không khỏi ngạc nhiên, cho bà xã ư? Hôm nay sao? Rõ ràng là
mỉa mai quá lộ liễu chứ gì nữa? Với suy nghĩ như thế, ánh mắt nhìn Giản
Minh bỗng nhiên thoáng hiện lên vẻ nghiêm nghị.
Tâm tư của Lăng Lệ, Giản Minh không cách nào hiểu được, cô giơ
bàn tay của mình lên trước mắt kính của Lăng Lệ, chỉ vào ngón tay áp út, ý
nói cô biết anh có vợ là bởi vì anh đeo nhẫn cưới. Lúc này Lăng Lệ mới
như sực tỉnh, việc anh ly hôn chỉ bản thân anh biết, Giản Minh có biết đâu.
Có điều, lại không cần thiết giải thích rõ điều ấy, anh ly hôn rồi, hôm nay
đã ký vào giấy ly hôn. Hầu như trong thời gian gần đây đều không nhắc
đến sự việc thất bại này với ai nữa, anh trả lời cho xong chuyện, “À, cô ấy
hả, không ăn đồ ngọt, sợ béo.”
“Có nghị lực.” Giản Minh cầm miếng bánh kem phô mai của mình lên
cắn một miếng, nhai nhóp nhép trong miệng, “Em thì không được, vừa
không kiên trì lại chẳng có nghị lực, tệ hại chết đi được.” Giản Minh tin
rằng, lúc nãy trong một giây phút nào đó, giữa cô và Lăng Lệ, hình như có
tiếng sét ái tình đánh xẹt qua, có điều chỉ ngắn ngủi như một cái búng tay,
rồi lại chìm đắm vào tĩnh lặng, như kiểu gió vờn thổi trên mặt nước không
để lại một chút dấu vết nào vậy. Như thế cũng rất tốt. Xét cho cùng đối với
Giản Minh, đàn ông chưa kết hôn, cô không có tư cách để quấy rối người
ta, đàn ông đã kết hôn, thì lại càng phải nghiêm cấm quấy rối.
Bình thường những người kiên trì lại vừa có nghị lực đối xử hà khắc
với bản thân mình bao nhiêu, thì sẽ tàn nhẫn với người khác bấy nhiêu,
nhưng mà Lăng Lệ không thể nào đánh giá Phương Nam trước mặt người
ngoài như thế, đổi chủ đề nói chuyện với người phụ nữ xa lạ mà quen thuộc
này, “Em thích ăn bánh ngọt làm theo kiểu Tây sao?”.
“Trước đây thích lắm, bây giờ thì bình thường.” Giản Minh nói, “Anh
biết đấy, sắp đến Noen rồi, tiệm bánh rất bận rộn, buổi tối chẳng có thời