BỆNH TÌNH YÊU - Trang 387

mang lên nhà, để anh thay ngay bộ quần áo đã đẫm mùi mồ hôi, hơn nữa lại
còn xộc xệch khi tắm cho Đông Đông, hai chú cháu loay hoay rất lâu, thấy
Đông Đông không những hết cơn buồn ngủ, đã thế lại còn càng lúc càng
tỉnh táo và hưng phấn hơn.

Lăng Lệ xoa xoa đầu của Đông Đông, nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói

rầu rĩ, “Chú cảm thấy, sáng sớm mai chắc không thể nào chơi bóng được
rồi.”

Đông Đông làm sao hiểu được tâm tư của Lăng Lệ, vừa quấn chặt

người trong chăn vì sợ hãi, vừa dí sát vào tai chú Lệ thì thà thì thầm, làm ra
vẻ thần bí, hưng phấn, khẽ nói, “Người chết khi đang phẫu thuật thay tim,
có biến thành con ma không tim không chú?”.

Chú Lệ không biết phải trả lời như thế nào, phải giải thích rõ ràng về

lĩnh vực chuyên môn của anh một cách hiện thực, hay là cứ bịa ra những
câu chuyện về ma đây nhỉ? Cuối cùng, câu chuyện chưa kể hết đã làm tính
nhẫn nại của mẹ đứa bé bị mài mòn hết, ái chà chà, cô quăng một cái khăn
tắm mới tinh lên người Lăng Lệ, “Đi tắm!”.

Trong lòng chú Lệ vừa cảm thấy áy náy, vừa đồng thời cảm thấy như

được đặc xá, hôn Đông Đông, “Chú phải đi tắm rồi, người chú hôi quá.”

Đông Đông rõ ràng không muốn rời xa Lăng Lệ, thành khẩn, thành

thật, yêu thương, “Chú chẳng hôi hám chút nào.”

Lăng Lệ cực kỳ cảm động, nhưng vẫn phải để ý đến việc ngủ nghỉ của

trẻ con, kiên quyết, “Hôi chứ”, rồi làm ra vẻ như mình hôi hám đến mức
muốn ói.

Trên người Đông Đông tỏa ra mùi thơm của phấn rôm, yêu cầu, “Cháu

thích ngửi. Hay là cháu bịt mũi chú lại, chú thở bằng miệng, chúng ta tiếp
tục kể chuyện?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.