BỆNH TÌNH YÊU - Trang 386

ngon, Đông Đông có thích ăn bánh không nào?”.

Đông Đông gật đầu như điên, “Thích ăn thích ăn.”

Giản Minh không nhịn nổi nữa, “Này, anh cứ làm như em không tồn

tại ấy.”

Một cánh tay của bác sĩ nhẹ nhàng nắm lấy tay Giản Minh, miệng vẫn

không ngừng ba hoa, “Quán ăn của họ ngoài món bánh ngon tuyệt vời đó
ra, còn có món măng xào cũng tuyệt cú mèo…”.

Cuối cùng tất cả mọi việc đều làm đúng theo ý của Đông Đông, cùng

nhau ăn tối, sau đó Lăng Lệ tiễn về nhà, cùng làm bài tập, vào tắm cũng có
Lăng Lệ đi theo, chú Lệ còn phải kể chuyện vui nhộn trước khi đi ngủ nữa.
Chú Lệ hôm nay biểu hiện rất xuất sắc, mọi việc đều làm Giản Minh cảm
động, hài lòng đến nỗi chịu đựng không nổi, đáng tiếc là suýt chút nữa bị
câu chuyện kể trước khi ngủ làm hỏng việc.

Lăng Lệ chưa có kinh nghiệm kể chuyện cho trẻ con, hơn nữa, những

câu chuyện anh nhớ trong đầu, chắc cũng không thể nào không liên quan
đến sinh lão bệnh tử trong bệnh viện, muốn làm cho Đông Đông vui vẻ nên
càng ra sức thể hiện, làm sao để câu chuyện anh kể càng thêm phong phú,
hiện lên đầy màu sắc tươi vui. Nhưng mà, những câu chuyện kể trước khi
ngủ cho trẻ con, không cần phải sinh động, kích thích tò mò, mà là… nói
dễ nghe một chút là những câu chuyện nhẹ nhàng, dịu dàng, nói thực tế một
chút là phải hơi nhàm chán, như thế các bạn nhỏ mới ngoan ngoãn đi vào
giấc ngủ.

Nhưng mà câu chuyện của Lăng Lệ đã khơi dậy tính tò mò của bạn

học Đông Đông, “Chú ơi, trên hành lang trong bệnh viện của các chú có ma
không?”. Một khi trẻ con bắt đầu nhớ đến những câu chuyện ma, cho dù
thế nào cũng không thể ngoan ngoãn ngủ được. Giản Minh vừa tắm xong,
hơn nữa còn xuỗng dưới xe anh lấy lên bộ quần áo đi chơi để sẵn trong đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.