BỆNH TÌNH YÊU - Trang 411

chuyện gì cũng chẳng để ý đến con cái, em làm mẹ không thể khốn nạn như
thế, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho Đông Đông đầu tiên.” Giản Minh
bất lực, cay đắng, “Anh Lệ, em có nhiều gánh nặng như thế này, hay là, anh
và em thôi nhau đi, em sống vô dụng như thế này, không thể liên lụy anh
sống vô dụng theo em được.”

Lăng Lệ trầm ngâm một lúc, “Giản Minh, em biết ngày trước cha anh

hình dung thế nào về anh và anh trai anh hay không?”.

Giản Minh lắc lắc đầu, trong đôi mắt, nước mắt như chực rơi ra.

Lăng Lệ nói, “Thời cha anh còn sống nói về anh trai anh là người ngốc

nghếch, tiền nhiều, to gan. Còn anh, người ngốc nghếch, trái tim cũng ngờ
nghệch, to gan.”

Giản Minh không tin lắm, trong mắt cô, hai anh em gia đình nhà họ

Lăng là long là phụng giữa biển người, người nào cũng vượt quá sự hình
dung này rất nhiều.

Lăng Lệ giống như trêu mèo, dí dí vào chóp mũi nhỏ nhắn cao ráo của

Giản Minh, cất tiếng, “Trước đây anh cũng đã nói với em rồi, người vô
dụng không chỉ có mình em, còn có cả anh, hai chúng ta đều không đủ
nhẫn tâm, không có thủ đoạn, không thể nào có những hành vi làm người
khác đau lòng và điên loạn được, không đủ nhẫn tâm để làm những việc
khốn nạn, Giản Minh, anh nghĩ rằng, đây là số mệnh của hai chúng ta. Số
phận đã an bài như vật rồi, việc gì chúng ta phải phân chia rạch ròi? Cùng
lắm, cả hai chúng ta cùng ngốc nghếch, trái tim cũng ngốc nghếch, to gan.”

Có lẽ Giản Minh bị cái câu ví von tệ hại đó chọc cười, khóe môi

nhướn lên, giống như vành trăng ngọt ngào, nhưng ở khóe mắt, những giọt
lệ lại lăn xuống. Lăng Lệ nhích lại gần Giản Minh, nhìn vào nơi sâu thẳm
trong đôi mắt cô, giọng nói trầm thấp, ấm áp, “Đừng đuổi anh đi nữa, nếu
như em không thể nào nở mày nở mặt, tối mặt tối mũi suốt ngày, hai chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.