BỆNH TÌNH YÊU - Trang 476

Lăng Lệ cười, “Ung thư còn có công hiệu này nữa sao? Đa số mọi

người sẽ không vì ung thư mà thay đổi. Phương Nam đơn giản chỉ là thần
hồn nát thần tính. Hơn nữa, Tiền Á Quân tính tình vẫn trẻ con, không được
chu đáo lắm, ham chơi, cô ấy chỉ cảm thấy tư tưởng không hợp lắm mà
thôi, đợi đến khi khỏi bệnh, cô ấy vẫn muốn Tiền Á Quân chơi với cô ấy
ngay.”

“Vậy anh định thế nào? Trong thời gian cô ấy hóa trị, anh đều ở bên

cô ấy?”.

Lăng Lệ ôm Giản Minh chặt hơn một chút, “Anh nghe theo lời em.”

Giản Minh vùng ra khỏi Lăng Lệ, ấm ức, “Cứ đẩy trách nhiệm lên

người em thôi, xin anh đấy, đó là vợ cũ của anh, liên quan gì đến em mà
anh bắt em đưa ra ý kiến.” Cô thẳng thừng co người lại về phía mép
giường, tiếp tục quay lưng lại với Lăng Lệ.

Lời nói ấy, ý tứ rất rõ ràng, Lăng Lệ hiểu, nhích lại gần cô, hôn vào

thái dương của cô, “Được rồi, em đừng giận, những việc em không thích
thì anh không làm, ngủ thôi.” Giúp Giản Minh đắp lại chăn, tắt đèn, ngẩn
ngơ ngắm nhìn ánh trăng lọt qua rèm cửa sổ một lúc, cảm thấy áy náy quá,
có điều, anh chỉ được chọn một thôi, phải không nào? Quyết định rồi, cũng
dần dần thả lỏng tâm trạng, mơ màng chìm vào giấc ngủ, lại bị tỉnh giấc bởi
vì Giản Minh cứ cựa quậy, quay tới quay lui suốt. Lật người qua, Giản
Minh trườn vào trong lòng anh, giọng nói nũng nịu, “Anh Lệ, phiền phức
chết đi được.”

“Sao thế?”, Lăng Lệ vẫn đang ngái ngủ, cũng biết rồi còn giả vờ hỏi,

“Mơ thấy ác mộng sao?”.

Giản Minh bực mình, “Đúng thế, nằm mơ thấy ác mộng, phim dài tập

của Nicaragua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.