Ánh mắt bá đạo của Phương Nam ép Giản Minh, đứng ở cửa phòng
ngủ, “Thế nào, hành lý khó dọn dẹp phải không, để chị giúp em.” Hai tay
cô ôm trước ngực, lạnh nhạt, đưa ra thông điệp, “Rất xin lỗi, không phải chị
và anh Lệ tuyệt tình, quả thực nếu em cứ tiếp tục đeo bám, đều không tốt
cho cả ba chúng ta, bọn chị không hoan nghênh em tiếp tục ở lại đây.”
Giản Minh kiên quyết, “Em sẽ không dọn đi.”
Hơi lạnh phả ra từ mũi Phương Nam, cao ngạo, “Việc gì em cứ không
có khí phách như vậy hả? Giản Minh, anh Lệ không yêu em, anh ấy vẫn
luôn yêu chị, em cứ mặt dày không chịu dọn đi như thế, là sao đây?”. Tiếp
theo đó lại hết lời khuyên bảo, “Nếu như em yêu anh Lệ thật lòng, thì em
phải hy vọng anh ấy sống một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, làm việc gì
cũng phải nghĩ cho anh ấy mới phải, giữa chị và em, giải quyết cho xong
vấn đề, để anh Lệ đỡ phải khó xử phải không?”. Làm ra vẻ như có gì đáng
tiếc lắm ấy, Phương Nam nói, “Giản Minh, phụ nữ không nên sống như
vậy, chẳng có lòng tự trọng gì cả.”
Trong vòng vài năm, bị hai người phụ nữ chửi mắng mình như vậy,
Giản Minh đứng dựa vào bàn ăn, nhất thời hồn bay khỏi xác, không ngờ lại
phân tán tư tưởng, cảm giác như bay bổng ra bên ngoài kia. Lần trước, khi
cô bị nói không có lòng tự trọng, là khi Tô Mạn tìm đến nhà, lúc ấy cô là
vợ chính thức, bị người thứ ba trách móc, “Phụ nữ không nên sống như
vậy, chẳng có lòng tự trọng gì cả.” Lúc ấy cô nghĩ rằng, kỳ lạ chưa, chẳng
nhẽ một người phụ nữ xông vào cuộc sống vợ chồng của người ta mới có
lòng tự trọng sao? Nhưng bây giờ, cô hiểu một cách thật thà, quy củ, rõ
ràng rằng trên pháp luật, cô là vợ hiện tại của một người đàn ông, lại có vợ
cũ tìm đến tận nhà, xông vào phòng ngủ, vẫn cứ trách móc cô được,
“Không nên sống như thế này, chẳng có lòng tự trọng.” Giản Minh vẫn cảm
thấy kỳ lạ, có phải vì hôn nhân của bản thân mình không đủ mỹ mãn, sống
quay lưng lại với tình cảm vừa mới nhen nhóm lại giữa chồng mình và vợ
cũ, vui vẻ như cá gặp nước, mới gọi là có lòng tự trọng? Đôi lúc, Giản