BỆNH TÌNH YÊU - Trang 541

thoại rồi sao?”. Đông Đông xúc động như muốn khóc, “Cha, con nhớ cha
quá à.”

Tiếng gọi “cha” thân mật như ngày nào làm Lăng Lệ cảm thấy ngọt

ngào trong lòng, cũng chỉ vì một tiếng gọi này, Lăng Lệ cảm thấy bản thân
mình đã quay trở lại cái thế giới có vô vàn mối liên hệ với anh, đè nén nỗi
xúc động, “Đông Đông, con với mẹ khỏe không?”.

“Con bây giờ rất tốt, con về bà nội với cô và cha ruột của con. Con

vừa được nghỉ đông, cha và cô đón con đi luôn, họ nói rằng bà nội rất
muốn gặp con.” Đông Đông kể chuyện cho Lăng Lệ nghe một cách lộn xộn
không theo trật tự nào cả, “Bà nội bị bệnh, nằm trên giường, ngày nào cũng
chửi bới bác trai và bác gái, nửa đêm còn đòi ăn đòi uống. Nhưng mà nhà
bác trai có một chị họ, chị ấy vui lắm, hay chơi với con, còn đốt pháo hoa
với con nữa…”.

Đông Đông về thăm bà La với La Thế Triết? Thế Giản Minh đâu?

Lăng Lệ vội vàng hỏi, “Đông Đông,con về nhà thăm bà nội, còn mẹ thì
sao?”.

“Mẹ thì vẫn ở nhà chúng ta mà, bà ngoại đến nhà mình rồi, mẹ ở với

bà ngoại.” Đông Đông nói là nhà chúng ta, Lăng Lệ thở phào nhẹ nhõm,
cũng may, cô ấy vẫn còn ở trong nhà, Giản Minh vẫn còn ở đó. Lại hỏi tiếp,
“Lúc con đi, mẹ có khỏe không?”.

“Khỏe lắm, lúc đó mẹ đang nhớ cha, cha, con và mẹ đều rất nhớ cha,

mẹ nhớ cha nên khóc mấy lần luôn…”.

Trái tim của Lăng Lệ như rớt xuống đất, giống như vừa dùng hết sức

lực, cả người mềm nhũn, cùi chỏ hai cánh tay chống lên đầu gối, một tay
ôm đầu nghe Đông Đông nói chân thành, “Cha, hết Tết cô sẽ dẫn con về
nhà, cha, lúc đó cha về nhà chưa?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.