như mất hồn ấy. Chị chưa bao giờ thấy Lăng Lệ như thế này, trong lòng
chẳng có chủ kiến gì, không biết làm thế nào mới giúp được chú ấy, nhưng
chị nhớ rằng mỗi lần tâm trạng không vui, chú ấy đều lựa chọn đi đâu một
thời gian, đi công tác dài ngày, xin nghỉ phép, về vùng nông thôn, viện trợ
Tây Tạng, dù sao, mỗi lần quay về sau những chuyến đi như thế là lại có
tinh thần ngay, chị bảo Mễ Lợi đi cùng chú ấy rồi. Khi chú ấy đi, cả người
cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ai nói gì cũng như không nghe thấy.”
Giản Minh ôm đầu, ngồi trước bàn làm việc của Lăng Lệ, giống như
động tác của Lăng Lệ cách đây không lâu, hai tay ôm lấy mặt, không nói
không rằng, nghe Đường Nhã Nghiên kể xong, hỏi, “Phương Nam tại sao
lại tự tử?”.
“Chị cũng không rõ lắm, cô ấy chỉ để lại di thư cho Lăng Lệ, trước khi
tự tử, cô ấy có lên tòa nhà mới tìm Lăng Lệ, lúc đó chị và anh Kiều đang ở
tòa nhà mới xem người ta sửa sang thế nào, Lăng Lệ bận nghe điện thoại,
Phương Nam còn cười nói vui vẻ với bọn chị, đưa một bức thư cho anh
Kiều, nhờ anh Kiều giúp đưa cho Lăng Lệ. Lúc đó bọn chị chẳng phát hiện
ra cô ấy có điều gì khác thường, chỉ nghĩ rằng cô ấy không quên được Lăng
Lệ, gửi thư tình cho chú ấy, nếu như bọn chị biết thì sẽ khuyên nhủ cô ấy.”
Một Đường Nhã Nghiên từ trước đến nay vẫn luôn kiên cường bật khóc,
nước mắt lăn theo gò má chảy xuống, run run miêu tả lại, “Chẳng bao lâu
sau, chị và anh Kiều nhìn thấy ngoài cửa sổ, cô ấy rớt xuống…”. Hình ảnh
đó làm cho Đường Nhã Nghiên mãi mãi cảm thấy sợ hãi mỗi khi nhớ lại,
Phương Nam mặc áo khoác đỏ, bay xuống ngoài cửa sổ, khuôn mặt cô
hướng vào cửa kính, khuôn mặt cô méo mó đi vì tốc độ rơi xuống, không
nhìn rõ thái độ của cô, mái tóc dài màu hạt dẻ như rong biển bay phất phơ
trong gió. Đường Nhã Nghiên cũng giống như Giản Minh, ôm lấy mặt,
“Cũng may, Lăng Lệ đứng quay mặt lại với cửa sổ, chú ấy không nhìn
thấy.”