BỆNH TÌNH YÊU - Trang 96

muốn nói với em, anh không chỉ là bác sĩ của em, anh còn là bạn em, là
người bạn có thể nghe những tâm sự và khó khăn trong lòng của em, anh
muốn giúp đỡ em, nếu làm được điều đó anh cảm thấy rất vinh hạnh. Nếu
như em gặp phải vấn đề gì, đều có thể nói với anh.” Anh lại rút khăn giấy
ra đưa cho Giản Minh, nhấn mạnh lại, “Anh nghĩ như vậy đó, hy vọng là
em cũng nghĩ như vậy.”

Giản Minh muốn bình tĩnh trở lại, cố gắng thả lỏng tâm trạng của

mình, “Cảm ơn anh.” Rất đáng tiếc, khi tâm trạng của người ta xuống dốc
đến mức không kiềm chế lại được, sau câu nói cảm ơn đó của cô là nước
mắt, sau đó, nước mắt mỗi lúc một nhiều hơn, “Xin lỗi, bác sĩ Lăng, làm
cho anh sợ rồi, em xưa nay vẫn vô dụng như thế, một lát nữa sẽ không sao
đâu.”

Giản Minh khóc nhiều đến nỗi làm cho Lăng Lệ càng lúng túng hơn,

“Đừng khóc nữa.” Anh an ủi, “Chắc cha em cũng lo lắng quá đó mà, em
biết người Trung Quốc không biết cách biểu lộ tình cảm, đặc biệt là những
người lớn tuổi, ông không cố ý trút giận lên em đâu.”

Giản Minh lắc đầu, “Không phải, không phải đâu.” Cô nức nở, “Sáng

nay em gọi điện cho mẹ, bà hỏi em, có cần phải chuẩn bị bánh nếp nhân
đậu cho em không, em trả lời không cần. Bình thường em rất thích ăn bánh
nhân đậu, năm nay tự nhiên nói không cần, bà thấy rất kỳ lạ, liền gọi điện
thoại đến cửa hàng bánh kiểm tra em, mấy người trong tiệm bánh quên giấu
giúp em, nói với ông bà là em nhập viện rồi.”

Lăng Lệ khuyên, “Thì cũng tại xót xa cho con gái của mình mà, cho

dù thái độ có dữ dằn như thế nào thì cũng đều có thể hiểu được, đừng khóc
nữa.” Nhướn đầu qua, xích lại gần Giản Minh, đưa khăn giấy vào sát mũi
của Giản Minh, “Nào, lau mặt đi. Em mà khóc nữa là thành Mạnh Khương
Nữ[1] đó, sập luôn cả khuôn viên này thì sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.