BỆNH YÊU - Trang 154

Bác sĩ khám bệnh cho Mạnh Thính là người quen, là đồng hương với

mẹ cô, còn là bạn học thời cấp hai.

"Dì Tôn."

Khẩu trang y tế của Tôn Xảo Du hạ xuống lộ ra nụ cười ôn hòa, bà

tháo mắt kính của Mạnh Thính rồi để cô nằm xuống giường bệnh, sau đó
bắt đầu kiểm tra đôi mắt của cô.

Mạnh Thính không thoải mái chớp chớp mắt, nước mắt theo đó chảy

ra ngoài.

Màu mắt của cô có hơi nhạt, không phải màu đen thuần túy, cũng

không phải màu mắt nâu bình thường mà giống như một màu trà nhàn nhạt.
Tựa như được nước mưa gột rửa qua, sạch sẽ và trong suốt.

Thư Dương vốn dĩ đang đứng trước cửa phòng, bộ dạng xem như việc

không liên quan đến mình, Tôn Xảo Du cũng không khách sáo với cậu.

"Nhóc con, lại đây mở đèn giúp nào."

Thư Dương đi tới, đón lấy ánh đèn trong tay bà.

Cậu cúi thấp đầu, trong nháy mắt chợt ngẩn người.

Đôi mắt thiếu nữ trong suốt, lúc ánh đèn rọi xuống trong mắt lấp lánh

ánh nước. Làn da cô trắng nõn, đôi môi anh đào hồng phấn. Hàng mi dài
phủ một tầng nước mỏng, tựa như cánh bướm uyển chuyển nhẹ nhàng,
trong đôi mắt ấy thật trầm tĩnh và bình yên.

Lần đầu tiên sau ba năm, Thư Dương nhìn kỹ một Mạnh Thính đã

trưởng thành như vậy.

Cậu và Thư Lan mười tuổi năm ấy ấn tượng đối với Mạnh Thính vô

cùng khắc sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.